Chương 165: (Vô Đề)

Chương 165: Đến gia nhậpTuy không thể gặp được chỗ dựa vững chắc nhưng ếch xanh vẫn là giải thích cẩn thận kết quả kết nối, chỉ là lúc nói chuyện lại dùng mông đối diện với mọi người, đặc biệt là Thư Thủy Thủy. Hiển nhiên, hệ thống cảm thấy mình bị lừa, không dùng hai con châu chấu nướng dỗ dành thì không xong với nó đâu!

Bởi vì tính đặc thù của mục tiêu trói buộc lần này, hệ thống đã tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nhưng xét về kết quả thì hệ thống vẫn cảm thấy đáng giá. Bởi vì Mang Nha thực sự là một thiên tài.

Đối với tinh thần lực của Mang Nha, mọi người sớm đã có suy đoán, dù sao cũng là người có thể chia sẻ suy nghĩ và ký ức với hàng ngàn bản sao mà vẫn không sụp đổ tinh thần, mặc dù hơi b**n th** một chút nhưng như vậy lại hợp khẩu vị của hệ thống một cách bất ngờ, đương nhiên hệ thống sẽ không nói chuyện này với người khác.

Theo lời hệ thống, lần liên kết này là loại liên kết cao nhất, hơn nữa là suốt đời, nếu một bên chết thì bên kia cũng sẽ chết theo, nhưng nếu một bên mạnh lên thì bên còn lại cũng sẽ mạnh lên. Nói cách khác thì Mang Nha sẽ không phải đối mặt với tình huống như Thạch An An, không quản là lúc nào, hệ thống và Mang Nha đều cùng tiến cùng lùi với nhau, đây cũng là kết quả mà Thư Thủy Thủy mong muốn.

"Muốn trở thành chủ thần, không chỉ phải có thế giới và thời không độc lập, mà còn phải có cửa hàng phong phú dùng để phát phần thưởng nhiệm vụ và mặt hàng kinh doanh, quan trọng nhất là phải có hệ thống con, hệ thống con sẽ có quyền tự do và ý thức ở một mức độ nhất định, nhưng không được vi phạm hệ thống chủ thần, hệ thống chủ thần còn phải có khả năng xuyên qua các thời không khác nhau…" Ếch xanh liệt kê từng điều kiện cần thiết để trở thành chủ thần, tóm lại là phải giàu có.

Thư Thủy Thủy cảm thấy đây không phải vấn đề: "Cái này đơn giản thôi, đại lục Hoàn Tinh chính là đại lục tu chân, thời không cao cấp hơn phần lớn thời không, linh vật bên trong sau khi cải tạo và gia công có thể bán trong cửa hàng!"

Ếch xanh: "Vậy chẳng phải còn phải đợi hai ba bốn năm sáu bảy năm nữa à?"

"Không đâu." Thư Thủy Thủy giơ tay lên, trên ngón tay là chiếc nhẫn Lan rất nổi bật, sau đó lại nắm lấy tay Cổ Lan Cốt, để mọi người nhìn thấy nhẫn Thủy: "Nhìn thấy cặp nhẫn này không? Ngoài việc đại diện cho tình cảm của Thủy Thủy và Cốt Cốt, nó còn kết nối với đại lục Hoàn Tinh, hơn nữa mỗi ngày có thể ngẫu nhiên nhận được một vật phẩm từ đại lục Hoàn Tinh."

Ánh mắt ếch xanh sáng ngời: "Những vật phẩm và vật liệu không thuộc về tinh cầu Thương Chiến đều từ đó mà ra?"

"Đúng vậy, Thủy Thủy đã nói chúng ta có chỗ dựa mà!"

Ếch xanh điên cuồng gật đầu: "Thì ra là vậy, tiết kiệm được châu chấu rồi, tôi tha thứ cho cậu."

Cổ Lan Cốt nhanh nhạy ngẩng đầu, hóa ra hệ thống này lại đang nhắm đến châu chấu, may mà Thủy Thủy thông minh. Không biết từ khi nào anh đã tiến hóa thành Cổ Lan Cốt keo kiệt đến mức một cọng râu châu chấu cũng không muốn mất.

Thư Thủy Thủy lại rất hào phóng, hoặc có thể nói là cậu vẫn luôn hào phóng với đồng đội:  "Tiểu Thanh Thanh muốn châu chấu hả? Chờ về đến nơi rồi đến bãi cỏ của Thủy Thủy nhé, thích con nào thì ăn con đó, nuôi lâu như vậy rồi cũng có thể xuất chuồng rồi, coi như bồi bổ cho Tiểu Thanh Thanh, không cần khách sáo!"

Giọng điệu hào phóng như vậy thật sự dễ khiến người không biết hiểu lầm rằng đó là một bãi cỏ rộng lớn, bên trong có gia súc đầy đất, béo tốt cường tráng.

Hệ thống vui vẻ chấp nhận đề nghị này, còn tranh thủ bày ra đủ cách chế biến châu chấu khác nhau, tính ra cũng đến bốn năm con gì đó. Thậm chí hệ thống còn giả vờ khách sáo hỏi những người khác có muốn chia râu châu chấu hay cánh châu chấu hay không, có thể nói là ngày càng giống con người, chỉ là giọng điệu đừng qua loa có lệ như vậy thì sẽ tốt hơn.

Cổ Lan Cốt thấy vậy, trong lòng bắt đầu tính toán, anh phải làm bao nhiêu giao dịch mới có thể kiếm lại số châu chấu này từ hệ thống? Chuột xám gia chính không kiếm được tiền từ hệ thống, bây giờ chỉ có thể chuyển mục tiêu, bắt đầu từ Mang Nha. Dù sao thì từ lần bán dây thừng treo cổ, thuốc chuột và quan tài lần trước, Mang Nha rõ ràng là một đối tượng bán hàng rất tốt.

Mọi người đều không biết Cổ Lan Cốt đang tính toán điều gì, nếu không chỉ sợ sẽ rất khó tiếp nhận.

Nhiệm vụ lần này kết thúc, nhóm người cũng chuẩn bị trở về. Nhưng vấn đề cũng bắt đầu phát sinh, Mang Nha quá nhiều, căn bản không có cách nào mang về căn cứ, bùa giữ ấm cũng không thể vận chuyển toàn bộ Mang Nha về dãy núi Thương Vực.

Nhắc đến bản sao, vì thể tinh thần của Mang Nha hoàn toàn dung hợp và trói buộc với hệ thống, không còn bị phân tán ra ngoài, vào lúc liên kết, hệ thống từng hỏi Mang Nha là có muốn xóa bỏ toàn bộ bản sao hay không, Mang Nha im lặng một lát rồi chọn từ chối.

Vì thế các bản sao vẫn còn sống, chỉ là không còn bị khống chế bởi Dương Thiên Quân, cũng sẽ không còn chia sẻ suy nghĩ một cách không dè dặt nữa. Nói cách khác, kể từ giây phút này, tất cả các bản sao của Mang Nha đã trở thành những cá thể độc lập, có lẽ giữa họ vẫn sẽ có một số cảm ứng, nhưng sẽ không còn ảnh hưởng tới nhau nữa.

Các bản sao của Mang Nha có thiếu sót, tinh thần bị tổn thương, h*m m**n chiến đấu mãnh liệt, hơn nữa tuổi thọ ngắn ngủi, ngay cả khi Mang Nha không quan tâm đến họ, thời gian tồn tại của các bản sao cũng không quá hai mươi năm.

Từ lúc được giải phóng, các bản sao đều từ trong phòng đi ra, hàng ngàn Mang Nha xuất hiện trong làng, cảnh tượng thật sự đồ sộ. Bọn họ đứng ở đó, từ xa nhìn về phía bản thể. Bọn họ có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của bản thể, cũng biết mình còn tồn tại cũng là do bản thể khoan dung, thì ra, cho dù trải qua bao nhiêu gian khó và đau khổ, người tốt đẹp thì vẫn luôn tốt đẹp như vậy.

"Bản thể, đánh một trận với tôi đi! Thắng được tôi thì sau này tôi sẽ không đối đầu với anh nữa!" Một bản sao tiến tới khiêu chiến.

Mọi người: "…" Quả nhiên tốt đẹp gì đó đều là giả, bản sao b**n th** vẫn b**n th** như cũ.

Mang Nha vui vẻ đồng ý, hai người nói động thủ là động thủ, không có chút dấu hiệu báo trước nào.

Ngược lại, Khanh Mộng Tinh hơi nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra: "Bản sao này hẳn là mạnh nhất, cậu ta muốn thông qua cách này để khiến các bản sao khác loại bỏ dị tâm."

Dư Tẫn vừa quan sát cuộc chiến giữa hai Mang Nha, vừa phản bác: "Phải không? Sao tui cảm thấy hai người bọn họ chỉ đơn thuần muốn đánh nhau thôi vậy?"

Trình Khuyết ở bên cạnh gật đầu đồng ý.

Khanh Mộng Tinh lúng túng gãi đầu: "Vậy hả?"

Dư Tẫn: "Cảm giác cậu ta và bản sao đều không phải là kiểu người cần sự công nhận của đối phương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!