Chương 164: (Vô Đề)

Chương 164: Không phải lông xù là nghèo khóThực ra ý tưởng tạo ra một vị chủ thần không phải ý tưởng bột phát của Thư Thủy Thủy. Từ khi Tạ Phong tạo ra thân thể mô phỏng độc lập cho hệ thống, cậu ta đã nói với mọi người về ý tưởng này, nhưng lúc đó nó chỉ là một ý tưởng viển vông.

Tạ Phong cũng thành thật thừa nhận rằng, ngay cả khi không ở tinh cầu Thương Chiến, mà là ở liên minh thiên hà giàu tài nguyên, thiết bị và nhân tài thì việc nghiên cứu kỹ lưỡng hệ thống cũng không phải là một việc dễ dàng.

Dù sao hệ thống cũng là sản phẩm của không gian đa chiều, nó khác với siêu máy tính hay trí tuệ nhân tạo, nó thực sự có tư duy độc lập của riêng mình. Giống như việc nó biết cách xử lý Thạch An An để bản thân có được quyền lựa chọn mới, hệ thống có sở thích, suy nghĩ và cân nhắc riêng.

Trong quá trình chung sống hàng ngày, mặc dù hệ thống không tiết lộ quá nhiều thông tin về thời không của mình, nhưng vẫn có thể đoán được, ở nơi đó hệ thống đã là một sản phẩm hoàn thiện. Thậm chí rất có thể, sinh vật trí tuệ cao cấp trong thời không đó chính là hệ thống.

Trong thời không đó đó, hệ thống phổ biến như con người, nhưng sự tồn tại và trưởng thành của chúng không cần nước và thức ăn, chúng cần năng lượng. Tư duy và cảm xúc của con người cũng là một loại năng lượng, thậm chí còn cao cấp hơn năng lượng tự nhiên trong tự nhiên rất nhiều, vì thế hệ thống mới phát sinh ra phương thức tồn tại thiên về cộng sinh như liên kết với con người.

Có lẽ trong thời không đó cũng có con người, thậm chí hệ thống là do con người tạo ra, nhưng khi hệ thống trở nên mạnh mẽ và hoàn thiện, ánh hào quang của con người dần lu mờ, dù sao thì nhân tính cũng là một thứ rất thần kỳ, vừa có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ, cũng có thể khiến con người rơi xuống đáy vực. Không còn sự kiềm chế của con người, hệ thống mới có thể dựa vào sở thích của mình để liên kết và giải trừ.

Thư Thủy Thủy không có ý định tìm hiểu sâu về thời không của hệ thống, cậu chỉ muốn đảm bảo an toàn cho Mang Nha. Nếu sau này Mang Nha phải xuyên qua các thế giới khác nhau để làm nhiệm vụ thì cậu hy vọng rằng, ít nhất Mang Nha sẽ không giống như Thạch An An:  "Sao hả ếch con, hệ thống không muốn làm chủ thần không phải là hệ thống tốt, rủi ro càng lớn phần thưởng mới càng cao nha!"

Hệ thống thực sự rung động, nó cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Mặc dù ý tưởng này nghe có vẻ viển vông, nhưng người nói ý tưởng này lại là Thư Thủy Thủy. Hệ thống cảm thấy lúc này mình đã chuyển từ màu xanh lá cây sang màu đỏ, kích động muốn nhảy vài vòng tại chỗ: "Được! Tôi đánh cược!"

Thư Thủy Thủy rất vui mừng, tiến tới ngồi xổm xuống, Thư Thủy Thủy vỗ đầu khen ngợi: "Quả nhiên ếch con rất dũng cảm, chắc chắn trong tương lai, cậu sẽ tự hào về quyết định ngày hôm nay."

Ếch con dùng sức gật đầu, đôi mắt đặc biệt sáng ngời. Tuy giọng nói của Thư Thủy Thủy không mạnh mẽ nhưng lại có cảm giác hiển nhiên khiến người ta an tâm: "Vậy bây giờ tôi sẽ tiến hành liên kết với Mang Nha."

Ánh mắt của mọi người chuyển sang Mang Nha, sau khi Dương Thiên Quân mất đi ý thức, sự kiểm soát của Mang Nha vẫn chưa được giải trừ, ngược lại dường như đồng thời mất đi ý thức của chính mình, xem ra đúng như Dương Thiên Quân đã nói, ông ta đã hòa nhập ý thức với Mang Nha.

Ếch con nhảy đến bên cạnh Mang Nha, dạo quanh một vòng rồi lắc đầu: "Mang Nha này không được, ngay cả tiêu chuẩn tối thiểu để liên kết cũng không đạt được."

Mọi người hơi ngạc nhiên, dù sao theo suy đoán của họ, tinh thần của Mang Nha không sụp đổ đủ để chứng minh sức mạnh tinh thần của bản thân cậu ta.

"Có lẽ phải tìm được bản thể, tuy nói những bản sao này có thể chia sẻ tư duy, nhưng thực ra càng giống như sao chép và phân chia tư duy hơn, sức mạnh tinh thần của bản thể Mang Nha hẳn là rất mạnh, dù sao thì hàng ngàn tư duy chia sẻ cũng không khiến tinh thần cậu ta tán loạn." Trình Khuyết chỉ ra điểm mấu chốt.

Mọi người cũng phản ứng nhanh chóng, Dư Tẫn cõng Dương Thiên Quân lên, trước khi hoàn thành liên kết, vẫn phải giữ người này lại để đề phòng bất trắc.

Thông suốt không gặp trở ngại đi tới căn nhà trước đó, theo lối vào đi xuống lòng đất. Đi trên con đường có dốc nghiêng khoảng ba mươi độ một đoạn ngắn thì thấy được không gian dưới lòng đất, bên trong quả thực không tính là rộng lớn, cấu trúc cũng tương đối đơn giản. Giống như một ngôi nhà tám mươi mét vuông được chuyển xuống dưới lòng đất.

Dưới lòng đất có thiết bị phát điện, khắp nơi đều sáng đèn, xung quanh tường là dấu vết được đào thủ công, rất rõ ràng, không gian dưới lòng đất này là Dương Thiên Quân chỉ huy đông đảo Mang Nha đào ra sau khi lũ lụt rút đi, bởi vì thời gian và kỹ thuật có hạn nên chỉ đủ chỗ ở, vượt qua mùa đông là không có vấn đề, sự thoải mái và tính giải trí thì không cao, khó trách ông ta lại chọn ra ngoài ăn mỗi ngày, có lẽ cũng là một chút giải trí trong cuộc sống nhàm chán.

Lúc mọi người đi đến căn phòng trong cùng, cũng chính là phòng thí nghiệm thì cuối cùng cũng nhìn thấy "bản thể" của Mang Nha, đại khái có thể tính là bản thể đi.

Một bộ não được đặt trong một cái lồng kính trong suốt. Bên trên kết nối rất nhiều thiết bị máy móc, những thiết bị đó vẫn đang hoạt động, dường như báo hiệu rằng bộ não này vẫn còn sống.

Mang Nha mang đến cho họ quá nhiều cảm xúc câm nín, lần này cũng vậy. Hệ thống dường như cảm nhận được sự suy sụp của mọi người, nó chủ động mở miệng an ủi: "Không sao đâu, ban đầu Thạch An An chết rồi vẫn có thể liên kết, huống chi là… bộ não này."

"Vậy thì giao cho ếch con, cần gì cứ nói nhé." Thư Thủy Thủy cũng không biết mình nên nói gì, chỉ có thể quan sát hệ thống làm việc.

Hệ thống hóa thành một luồng ánh sáng bay đến trước lồng kính trong suốt rồi dễ dàng xuyên qua, luồng sáng bay quanh bộ não hai vòng, yên tĩnh rơi xuống một bên, dường như đang giao tiếp với Mang Nha.

Số thiết bị kết nối với bộ não phát ra âm thanh ngày càng lớn hơn, cuối cùng thậm chí biến thành âm thanh chói tai, đủ để chứng minh tư duy của Mang Nha lúc này kích động đến mức nào.

Rất nhanh sau đó, luồng sáng bay lên rồi tiến sát bộ não của Mang Nha, ánh sáng dần tăng cường, cuối cùng toàn bộ lồng bảo vệ bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng trắng dịu dàng, ánh sáng không chói mắt mà là kiểu lông xù, mềm mại, có chút giống cảm giác khi Thủy Thủy biến thành hình chuột, cứ như một đám mây đang phát sáng.

Màn liên kết này kéo dài rất lâu, trong thời gian đó, thuốc tê liệt thần kinh mất đi tác dụng, Dương Thiên Quân từ từ tỉnh lại. Vì sợ Dương Thiên Quân tỉnh táo sẽ gây ảnh hưởng đến việc liên kết, Khanh Mộng Tinh đã vung tay đánh ngất Dương Thiên Quân. Vẻ mặt kinh ngạc của Dương Thiên Quân vẫn còn đọng lại trên mặt, một lần nữa mất đi ý thức.

Đến trưa ngày thứ ba, khế ước kết thúc. Dương Thiên Quân cuối cùng cũng kết thúc quá trình tỉnh rồi bị đánh ngất, rồi lại tỉnh rồi lại bị đánh ngất.

Hơn hai ngày, luồng ánh sáng đó càng lúc càng lớn, thậm chí làm cho lồng bảo vệ hóa thành bột phấn văng tung tóe, số thiết bị máy móc kia cũng mất đi tác dụng.

Trong phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, hơn hai ngày nay, mọi người không hề rời đi mà luôn canh giữ ở đây chờ đợi kết quả. Khi ánh sáng dần yếu đi, nhịp tim của mọi người bắt đầu tăng tốc dữ dội.

Ánh sáng dần ảm đạm giống như mây tan, cuối cùng một bóng người dần trở nên rõ ràng.

Khanh Mộng Tinh là người đầu tiên ý thức được điều gì đó, anh kích động vừa khóc vừa cười, biểu cảm có chút mất kiểm soát, cơ thể run rẩy dần tiến lại gần, nhưng lại dừng ở khoảng cách vài bước chân, anh sợ hơi thở của mình sẽ thổi tan bóng dáng vẫn chưa rõ ràng ở trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!