Chương 15: (Vô Đề)

[15] Chuột phi – Vân Vê Móng Vân Vê Móng

****

Thư Thủy Thủy sờ sờ bên trái sờ sờ bên phải, sau đó đưa vuốt xuống lật qua lật lại xem kỹ một lần, cũng không phát hiện màu sắc kỳ quái.

Ba người nhịn không được mỉm cười, lực sát thương của động tác đáng yêu này thật sự quá lớn, Nam Ca kinh ngạc, lẽ nào con chuột này nghe hiểu anh nói gì: "Nó nghe hiểu à?" Bằng không sao tự nhiên lại sờ đầu mình.

Dư Tẫn cười gian xảo, cũng muốn xem vẻ mặt kinh sợ của Nam Ca: "Đâu chỉ nghe hiểu, tới đây, nhóc, tự giới thiệu mình đi."

Thư Thủy Thủy duy trì dáng vẻ nhìn nhìn ngó ngó không lên tiếng, trong lòng thầm suy tư có nên lấy cái kính nhỏ ra soi một chút hay không, lẽ nào mới lăn giường màu xanh nên lông bị bạc màu?

Nghĩ tới lúc tỉnh lại phát hiện xung quanh là một mảnh xanh mướt mượt, Thư Thủy Thủy đột nhiên cảm thấy lo lắng với thẩm mỹ của thú cưng hình người nhà mình, không ngờ thú cưng lại thích màu xanh lá như vậy, xem ra sau này khi chọn quà cho thú cưng nhất định phải chọn màu xanh lá.

Dư Tẫn chờ một lát cũng không thấy chuột nhỏ phối hợp: "…"

Yên lặng một hồi lâu, Dư Tẫn lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Giới thiệu một chút, thành viên mới, Thư Thủy Thủy, Thư của thư thái, thủy của nước hoa quả, thủy của nước mưa."

Nam Ca dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Dư Tẫn, ánh mắt lộ rõ ý tứ: tự biên tự diễn như vậy vui lắm à?

Thư Thủy Thủy trên cầu thang ló cái đầu nhỏ ra chỉnh lại: "Là thủy của nước mưa, thủy của nước hoa quả."

Nam Ca kinh hãi suýt chút nữa đã ré lên.

Dư Tẫn như ý nguyện nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Nam Ca, đồng thời nhịn không được ý cười đáp lại Thư Thủy Thủy: "Thủy của nước mưa với thủy của nước hoa quả không phải giống nhau à?"

Không ngờ vấn đề này Thư Thủy Thủy lại đặc biệt chăm chú cùng chấp nhất, nó ló đầu ra khỏi lan can: "Đương nhiên không giống, giọt nước mưa là nguồn gốc sinh mệnh, giọt nước hoa quả là ngọt, nguồn gốc sinh mệnh sinh ra sau đó mới có thể ngọt ngào, đó là vấn đề ăn khớp!"

Dư Tẫn: "…" Thế mà lại cảm thấy có lý, im lặng chống đỡ.

Nam Ca lại càng choáng váng hơn, không ngờ một con chuột không chỉ có thể nói mà còn biết nói chuyện ăn khớp, này là đùa sao: "Lão đại, đây là người máy anh mới nghiên cứu chế tạo ra hả?" Hiển nhiên mạch não của Nam Ca và Dư Tẫn cực kỳ giống nhau.

Thư Thủy Thủy trên cầu thang lần thứ hai nghe thấy mình bị nhận nhầm là người máy, nó quyết định biện giải cho mình một chút: "Một con chuột lớn như tôi có chỗ nào giống người chứ hả? Nhân loại mấy người sao có được lông xù như tôi!"

Nói xong, Thư Thủy Thủy còn kiêu ngạo vuốt lông mình, biểu lộ lớp lông xù.

Nam Ca & Dư Tẫn: "…" Rốt cuộc lông xù có gì đáng tự hào?

Thư Thủy Thủy tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hai người, nó hếch cái đầu nhỏ: "Lông xù không sợ lạnh, không phải mấy người đang nghĩ cách tránh né luồng khí lạnh à?"

Ba chữ luồng khí lạnh đập thẳng vào đầu ba người, cả ba đều im lặng không lên tiếng, vô lực phản bác.

Nam Ca nhìn về phía Dư Tẫn: "Nhận thức của anh có vấn đề rồi à? Vì sao anh cảm thấy nó nói có lý thế nhỉ?"

Dư Tẫn trầm mặc một chốc: "Em cũng cảm thấy như vậy á, làm sao bây giờ?"

Hai người nhìn qua Cổ Lan Cốt.

Cổ Lan Cốt bình tĩnh nói: "A Thủy nói rất đúng."

Hai người: "…"

Cuối cùng, vấn đề lông xù này, Thư Thủy Thủy toàn thắng.

Tựa hồ chiến thắng nho nhỏ này làm Thư Thủy Thủy có thêm chút sức mạnh, nó liền lộ thân thể nho nhỏ của mình ra khỏi chiếc trụ lan can, lấy can đảm nhảy xuống một nấc thang rồi lập tức núp vào sau trụ, thăm dò vị trí phát hiện Nam Ca không di động cũng không có hành động công kích, nó lại tiếp tục nhảy xuống một nấc thang.

Nam Ca yên lặng không nói, chỉ lặng lẽ nhìn qua Dư Tẫn: "Mới đầu lúc thấy cậu nó cũng vậy à?"

Dư Tẫn nhìn Thư Thủy Thủy cẩn thận từng li từng tí cũng có chút kỳ quái: "Không có, mặc dù có chút xấu hổ nhưng rất nhanh đã nhớ kỹ tên em rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!