Chương 11: (Vô Đề)

[11] Chuột phi – Nuôi Thú Cưng

***

Khoảnh khắc bị dây an toàn kẹp thành chuột bánh, Thư Thủy Thủy phát giác mình hình như đã bị bại lộ. Nhưng làm một con chuột vừa mới có bằng lái, Thư Thủy Thủy cảm thấy thắt dây an toàn là phân đoạn không thể thiếu khi đi xe, nhất là lúc ở trên địa cầu, mỗi lần đi xe Thư Bảo đều nhắc nhở Thư Thủy Thủy phải thắt chặt dây an toàn, đương nhiên, ở trên xe Thư Bảo có dây an toàn đặc chế, còn chiếc xe này thì không.

Mặc dù không ai nói cho nó biết hậu quả khi bại lộ trí khôn, nhưng tiếp đó Thư Thủy Thủy ngoan hơn rất nhiều, thỉnh thoảng duỗi móng vuốt gãi đầu hoặc hơi dời vị trí dây an toàn một chút, dù sao thì cứ siết chặt một chỗ như vậy thật sự có chút khó chịu.

Nhưng lúc Thư Thủy Thủy lặng lẽ nhích dây an toàn lần thứ ba, Cổ Lan Cốt vươn tay, sau đó cùm cụp một tiếng cởi bỏ dây an toàn.

"Không thắt dây an toàn cũng được." Âm thanh nghe rất đặc biệt, rất sạch sẽ, có cảm giác năm tháng lắng đọng mà trở nên trầm ổn, không hề giống dáng vẻ vừa giết người không chớp mắt.

Lỗ tai Thư Thủy Thủy run rẩy, cảm thấy âm thanh dễ nghe như vậy không hát cho mình nhảy điệu rong biển thật tiếc quá.

Cổ Lan Cốt lái xe không mảy may hay biết Thư Thủy Thủy đang nghĩ gì, bằng không chắc chắn sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.

Đêm dài đằng đẵng, Thư Thủy Thủy chuyển hướng hai cái chân ngắn đặt trên ghế phó lái, im lặng một thời gian dài làm nó vô thức ngáp một cái thật to.

Dần dần, Thư Thủy Thủy bắt đầu giống như con gà con mổ thóc, cái đầu nhỏ cứ gật gù gật gù nhưng lại quật cường không chịu ngủ, dù sao thì vẫn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt.

Nhìn vật nhỏ gật gù cái đầu nhỏ mãi không thôi, thậm chí thân mình còn ngã trái ngã phải, Cổ Lan Cốt đột nhiên cảm thấy có lẽ mình nên ngủ một giấc, tuy anh không biết cái gì là uể oải cùng buồn ngủ, những phản ứng cơ thể đó sớm đã bị loại bỏ, đối với Cổ Lan Cốt mà nói, chỉ có hôn mê chứ không có nghỉ ngơi.

Tốc độ di chuyển của xe ngày càng chậm, cuối cùng chậm rãi ngừng lại trong biển cát.

Theo quán tính, Thư Thủy Thủy rốt cuộc bịch một tiếng ngã xuống trên ghế, lúc này nó không ép mình một lần nữa ngồi thẳng dậy mà chỉ trở mình, vài giây sau liền tiến nhập vào trạng thái ngủ say.

Cổ Lan Cốt lẳng lặng nhìn sinh mệnh nhỏ ngồi ở ghế phó lái bên cạnh, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ trước nay chưa từng có làm anh tràn đầy ý tưởng muốn tìm hiểu đối với Thư Thủy Thủy, mà bình thường tò mò chính là chìa khóa mở ra cánh cửa d*c v*ng, vừa vặn Cổ Lan Cốt hiện giờ đang thiếu mất một chiếc chìa khóa như vậy.

Mặc dù bị gia tộc Cổ Lan vứt bỏ nhưng xét tới cùng cũng vì Cổ Lan Cốt là một cỗ máy không có tình cảm, rời khỏi chiến trường, anh thậm chí còn không bằng một cỗ máy gia vụ, ít ra người máy gia vụ còn biết làm việc nhà, mà Cổ Lan Cốt thì cái gì cũng không biết, hoặc đúng hơn là không muốn.

Trong não Cổ Lan Cốt có đủ loại tri thức phong phú, nhưng lại cực kỳ vô dụng, bởi vì Cổ Lan Cốt không có d*c v*ng sử dụng, sau khi rời khỏi chiến trường, người của gia tộc Cổ Lan mới phát hiện tuy bọn họ chế ra một chỗ máy giết chóc hoàn mỹ nhưng lại không thể chế ra một người quản lý gia tộc hợp cách, mà hiện giờ cỗ máy này lại chậm rãi phát triển theo hướng không thể khống chế, một người không có d*c v*ng, bạn muốn dùng cái gì để khống chế đối phương?

Gia tộc Cổ Lan đã từng thử nghiệm đủ loại phương thức, ý đồ muốn kích phát d*c v*ng của đối phương, tuy Cổ Lan Cốt là bán người máy nhưng những gì nhân loại nên có thì anh đều có, nói cách khác chỉ cần kích phát bản năng nhân loại, Cổ Lan Cốt hoàn toàn có thể tự tiến hóa giống như nhân loại. Thế nhưng thủy chung không tìm được chìa khóa nên Cổ Lan Cốt không có bất kỳ d*c v*ng nào, bao gồm cả d*c v*ng tiến hóa.

Sau khi thử nghiệm rất nhiều lần vẫn luôn thất bại, cộng thêm áp lực từ liên minh tinh hệ, gia tộc Cổ Lan quyết định từ bỏ Cổ Lan Cốt, dưới cái nhìn của bọn họ thì Cổ Lan Cốt là một sản phẩm thất bại, một sản phẩm thất bại không thể tự mình tiến hóa. Rời khỏi chiến trường, cái gì cũng không phải, gân gà chính là gân gà, ăn thì không ngon nhưng bỏ thì tiếc.

Gia tộc Cổ Lan đại khái không thể nào ngờ dc, vấn đề mà mình vắt hết óc cũng không thể giải quyết lại cực kỳ dễ dàng đối với một con chuột sóc.

Trong lúc ngủ mơ, Thư Thủy Thủy không biết mơ thấy cái gì mà móng vuốt nhỏ co quắp hai cái, sau đó còn chép miệng một cái.

Cổ Lan Cốt vươn ngón tay tới, dùng lòng bàn tay của ngón trỏ chạm vào móng vuốt nhỏ mà mình mơ ước đã lâu.

Thư Thủy Thủy cảm giác được gì đó, móng vuốt nhỏ vung vẩy nắm lấy ngón trỏ của Cổ Lan Cốt, vẻ mặt khi ngủ lộ rõ hài lòng.

Ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ thủy tinh, không gian trong xe có chút tờ mờ tối, Cổ Lan Cốt bị nắm lấy ngón trỏ, vẻ mặt cũng lộ rõ vui thích.

Diện mạo của Cổ Lan Cốt kỳ thực không phải rất có tính công kích mà có chút sâu sắc cùng ưu nhã đầy quý tộc, đừng nói mỗi khối cơ bắp, ngay cả mỗi tế bào trên người Cổ Lan Cốt đều rất hoàn mỹ. Một người như vậy, chỉ dựa vào diện mạo đã đủ làm người ta chú ý. Chỉ đáng tiếc cặp mắt lạnh băng kia đã làm tất cả ưu điểm trở thành không, ánh mắt không có sức sống kia làm hết thảy điểm hoàn mỹ bị rút nhỏ, cứ như không có linh hồn, so ra thì hình vẽ nghệch ngoạc của con nít còn làm người ta thoải mái hơn.

Mà lúc này ở bên trong xe, Cổ Lan Cốt tiếp nhận "cảm giác" được truyền về não, không hề muốn rút ngón tay mình lại chút nào. Dây thần kinh nhân tạo hoàn mỹ truyền "cảm giác" tiếp xúc về đại não, thế nhưng "cảm giác" này cũng chỉ là văn tự lạnh như băng, Cổ Lan Cốt biết đó là xúc cảm mềm nhũn, thế nhưng không biết rốt cuộc là mềm như thế nào.

Trong nháy mắt, Cổ Lan Cốt đột nhiên có xúc động muốn khôi phục xúc cảm chân thực, anh muốn chân thật cảm nhận chứ không phải loại thông tin phản hồi lạnh như băng này.

Trong giấc mộng Thư Thủy Thủy tựa hồ rất thỏa mãn ôm lấy gối ôm của mình, thậm chí còn dùng móng vuốt sờ sờ, cảm giác cái ôm "gối ôm" này còn thoải mái hơn ôm đuôi mình, chỉ là thiếu chút lông xù.

Lúc Thư Thủy Thủy một lần nữa tỉnh lại thì thời gian đã là trưa hôm sau, sa mạc cứ như một cái lò nung khổng lồ muốn hòa tan hết thảy trong biển cát, Cổ Lan Cốt vẫn đang lái xe, sau khi được sửa đổi thì xe có thể di chuyển bình thường trong sa mạc, điều hòa bên trong xe cũng cực kỳ hữu hiệu ngăn cách nhiệt độ cao ở bên ngoài.

Thư Thủy Thủy duỗi người, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn về phía Cổ Lan Cốt, tựa hồ đang hỏi: Chúng ta đi đâu vậy? Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?

Cổ Lan Cốt kéo cổ áo, nhìn không chớp mắt: "Còn tầm mười giờ đi xe nữa, làm quen một chút, Cổ Lan Cốt, sau này tôi sẽ nuôi em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!