Câu lạc bộ Phong Hoa.
Đường Mục Châu về đến ký túc xá thì lập tức lấy mũ giáp ra đổ bộ vào thế giới thẻ sao.
Trước mắt xuất hiện hai nhân vật, nhân vật đầu tiên có ID là "Đường", gương mặt giống hệt Đường Mục Châu ngoài đời, còn đeo thêm một chiếc mặt nạ bạc. Đây là nhân vật hắn đã tạo ra khi mới bước chân vào game sáu năm trước, cũng là nhân vật khiến hắn nổi tiếng ở chợ đen, trở thành bài thủ chơi thẻ gốc của liên minh chuyên nghiệp.
Nhân vật thứ hai mang hình tượng nam số một mặc định của hệ thống, là một gương mặt người qua đường rải khắp các nẻo đường trong game, ID là một chuỗi số tùy ý "7456789", nhìn qua liền biết là clone. Đây chính là clone hắn dùng để ra nhiệm vụ tìm mảnh sao ở trong game. Mỗi lần nghiên cứu ra thẻ mới, hắn sẽ lấy clone này ra đấu trường đánh thực chiến, kiểm tra số liệu của thẻ bài.
Đường Mục Châu chọn clone để vào game, dịch chuyển đến khu vực chợ đen.
Hồng Chúc đang ở quầy hàng, nghiêng đầu nhìn qua, bỗng nhiên thấy một cái ID người qua đường trong đám người, đó là một chuỗi số khá quen mắt. Hồng Chúc lập tức đi qua, mở chat thoại riêng tư hỏi: "Đường thần, anh thật sự tới đây sao?"
"Ừm. Có manh mối gì về tác giả tấm thẻ bài kia chưa?"
"Em đã phái mấy chục người đi rà soát toàn bộ chợ đen, vẫn chưa tìm thấy thẻ Đại Ngọc, cũng không tìm được tấm thẻ gốc nào có logo "Nguyệt Bán" cả, giống như người kia đột nhiên biến mất vậy…"
"Để anh tự đi tìm thử." Đường Mục Châu xoay người đi ra.
Năm đó hắn cũng xuất thân từ chợ đen nên hiểu rất rõ nơi này.
Quầy hàng thu mua thẻ bài ở chợ đen chia làm hai loại, một loại là thương nhân mua thẻ bài gốc xong đem bán lại, những người này cũng hơi hơi chuyên nghiệp, có thể phân biệt rõ thẻ tốt và thẻ rác. Loại còn lại chính là những người chơi tùy tiện bày hàng, chỉ xem thẻ có đẹp hay không, mua với giá thấp để sưu tầm.
Có một dạng người chơi giải trí nuôi thẻ nhàn nhã, không bao giờ đi đánh đấu trường, cũng không thích nghiên cứu số liệu thẻ bài, chỉ thích thu thập các loại thẻ xinh đẹp, đem về trưng đầy tủ ở thư phòng liền có cảm giác rất thành tựu.
Một kỹ năng lợi hại như Đại Ngọc chôn hoa, nếu bị ông chủ chuyên nghiệp mua đi chắc chắn sẽ xuất hiện tại hội đấu giá hoặc cầm tới các công hội lớn đổi lấy một khoản tiền lớn. Nếu vẫn chưa tìm thấy thì có lẽ thẻ nhân vật này đã rơi vào tay người chơi game theo kiểu giải trí. Những người này mua thẻ về rồi cũng không đem đi thăng cấp tiến hóa, chỉ đặt vào tủ trưng bày, buồn buồn thì lôi ra dùng.
Đường Mục Châu phát hiện rất nhiều quản lý của các công hội lớn như Phán Quyết, Lưu Sương Thành đang lượn quanh chợ đen, chọn chọn lựa lựa trước các quầy hàng.
Đúng là như Hồng Chúc báo về, chợ đen trong game đã bị xáo tung lên rồi.
Năm đó hắn cũng không hiểu chuyện, xử lý mấy tấm thẻ chiến đấu dây leo xịn ở chợ đen, làm chợ đen rối tung lên, dẫn tới việc các công hội lớn đi chợ đen rà soát. Đã qua nhiều năm, thế mà cảnh tượng đó lại xuất hiện một lần nữa —— vị tác giả Nguyệt Bán kia quả thật rất giống hắn.
Đường Mục Châu mỉm cười, xoay người nhàn nhã dạo quanh chợ đen.
"Cô chủ, có thẻ nhân vật đáng giá sưu tầm nào không, tôi muốn thu với giá cao." Đường Mục Châu lễ phép hỏi.
Vòng qua vài cửa hàng lớn chuyên thu mua thẻ chiến đấu, Đường Mục Châu chỉ chọn bước vào những cửa hàng nhỏ chuyên bán thẻ để sưu tầm hỏi thăm. Hỏi liên tục mười hàng vẫn không thu hoạch được gì. Cho tới khi hắn bước tới trước mặt một cô nàng đáng yêu.
Cô gái nghe hắn hỏi liền cười đáp: "Tôi có hai tấm, nhưng không muốn bán."
Đường Mục Châu nhã nhặn nói: "Tôi rất thích các loại thẻ nhân vật, có thể lấy thẻ cho tôi mượn xem được không?"
"Việc này… cũng được." Có lẽ vì thái độ hòa nhã của đối phương, cô gái cuối cùng cũng lấy hai tấm thẻ nhân vật ra.
—— quả nhiên là Lâm Đại Ngọc.
Đường Mục Châu vuốt vuốt tấm thẻ trong tay rồi nói: "Tôi rất thích phong cách của tấm thẻ này, 500 vàng một tấm, cô bán không?"
"Tấm thẻ này rất đẹp, tôi vốn mua về để sưu tầm, không bán."
"1000 vàng."
"…" Mua vào 50 vàng, bán ra 1000 vàng, gấp 20 lần. Cô nàng kiếm được món hời liền vui vẻ muốn chết, lập tức đưa thẻ bài cho đối phương: "Được, bán cho anh!"
"Cảm ơn." Đường Mục Châu thu hồi thẻ bài, giả vờ tò mò hỏi, "cô có nhớ tên của người bán tấm thẻ này không?"
"Đương nhiên nhớ, là một cái tên rất thân thiện, Chú Béo."
—— Chú Béo? Hèn gì lại dùng logo "Nguyệt Bán", chẳng lẽ thật sự là một ông chú mập mạp sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!