Kỹ năng kèm theo của thẻ Đại Ngọc là "có khả năng phát động hiệu quả chết tức thì đối với các loại thẻ hoa", Tạ Minh Triết đoán kỹ năng này do hệ thống căn cứ vào tưởng tượng của mình mà tạo ra, vì lúc cậu vẽ thẻ Đại Ngọc thì trong đầu vẫn luôn nghĩ tới bài từ "Đại Ngọc chôn hoa". Thẻ Đại Ngọc này khi đối mặt với các loại thẻ hoa sẽ rất mạnh, đáng tiếc là phòng thủ quá thấp, tỉ lệ xuất hiện kỹ năng cũng chỉ có 10%, số liệu rất khó coi.
Rốt cuộc mình nên xử lý tấm thẻ này thế nào đây? Đem đi bán kiếm chút tiền tiêu vặt sao? Hiện tại cậu rất thiếu tiền, lấy ra bán kiếm được đồng nào hay đồng ấy. Nghĩ vậy, Tạ Minh Triết liền tập trung tinh thần, bắt đầu vẽ tiếp thẻ Lâm Đại Ngọc.
Bởi vì cậu là tác giả nên khi chế tạo thẻ này không bị nói là sao chép, người khác muốn phục chế cũng không được.
Tạ Minh Triết làm tổng cộng 9 tấm thẻ Đại Ngọc, dùng hết toàn bộ giấy tinh vân đã mua.
Lý do cậu chỉ làm cùng một loại thẻ là vì bản thân hiện tại chỉ mới học chế thẻ, cậu muốn tích lũy kinh nghiệm làm thẻ, học tập kỹ xảo chế tạo thẻ trong thế giới thẻ sao này. Cậu phát hiện càng tập trung tinh thần thì hình ảnh thẻ bài làm ra càng rõ ràng, số liệu cũng càng tốt hơn. Tấm Đại Ngọc cuối cùng có số liệu khác với tấm đầu tiên. Mặc dù 16 điểm phòng ngự cũng không cao, nhưng so với con số 15 thì chí ít là có tăng lên, không bị dậm chân tại chỗ.
Tạ Minh Triết lạc quan thu lại 9 tấm thẻ, đem cả 9 tấm đi ra chợ đen.
Sau khi tới chợ đen, trước hết Tạ Minh Triết đi lòng vòng một hồi —— người mới không biết giá cả rất dễ bị lừa, trước khi mua bán thứ gì cũng nên điều tra thị trường đã, đây là thói quen hình thành qua nhiều năm chơi game của cậu. Chợ đen chính là nơi tốt nhất để điều tra, loại thẻ bài nào cũng có cả.
Dạo xong một vòng, cậu cũng đã hiểu được đại khái.
Thẻ gốc cấp thấp 1 sao, số liệu tốt, kỹ năng lợi hại sẽ trực tiếp cầm tới hội đấu giá, hoặc là nuôi tới max cấp max sao đem đi bán giá cao. Với thẻ 1 sao bán ở chợ đen, số liệu phổ thông có thể bán ra 50 vàng (bằng khoảng 5 tinh tệ tiền thật); số liệu tương đối kém, nhưng nếu đẹp mắt có thể bán khoảng 20 – 30 vàng; còn những thẻ tạp nham khác thì bán khoảng 10 vàng.
Thẻ cấp thấp muốn nuôi lên thẻ cấp cao cần có một lượng lớn vật liệu thăng cấp, cho nên thẻ cấp thấp bình thường đều rất rẻ, nhất là những thẻ cấp thấp có số liệu không tốt, đơn giản chính là bán rẻ như hạt dẻ. Thẻ gốc có số liệu không tốt còn có thể đem bán, mấu chốt là được cộp thêm cái mác "bản gốc" vào, những thẻ này không có tác dụng gì, tất cả mọi người đều xem như là "đồ sưu tầm" để đem bán.
Tạ Minh Triết điều tra giá cả thật kỹ, rồi bước vào một gian hàng khá lớn trong chợ đen. Bên cạnh quầy hàng có viết "thu mua thẻ bài gốc", cậu đi tới lễ phép hỏi: "Chủ quán, chỗ tui có vài tấm thẻ gốc, anh có muốn xem thẻ không?"
Chủ quán nhận lấy thẻ bài, nhìn thoáng qua: "Thẻ nhìn khá đẹp mắt, nhưng số liệu có phải thấp quá không?"
Tạ Minh Triết đã chuẩn bị tâm lý việc số liệu của thẻ bị chê bai từ sớm, mỉm cười đáp: "Tui chỉ mới bắt đầu chế thẻ, số liệu có hơi thấp thật, anh nhìn xem thẻ này có thể bán được bao nhiêu?"
Chủ quán sờ cằm nhìn trái nhìn phải tấm thẻ, luôn cảm thấy thẻ này có gì đó là lạ.
Hình vẽ trên thẻ rất xinh đẹp, là một cô gái đáng yêu với gương mặt đong đầy nước mắt, còn được trang trí thêm một dòng sông và rất nhiều hoa, tựa như một bức tranh. Y chưa từng gặp qua một tấm thẻ nào xinh đẹp như vậy. Nhưng đống số liệu rác rưởi này thật không xứng với hình ảnh trên tấm thẻ, mang một cảm giác không hài hòa vô cùng nghiêm trọng.
Chủ quán nghi ngờ hỏi: "Tấm thẻ này do chính cậu làm? Còn nữa không?"
Tạ Minh Triết lấy ra 8 tấm thẻ khác: "Chỉ có nhiêu đây, chủ quán định thu sao?"
Chủ quán suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Mấy tấm thẻ này của cậu đúng là rất đẹp, nhưng số liệu thì rất kém cỏi, nhìn ngon thật nhưng chẳng dùng được, hơn nữa lại là thẻ nhân vật chứ không phải thẻ động vật đáng yêu, thị trường người mua không được lớn, chỉ có thể bán cho vài người chơi thích sưu tầm thẻ bài nhân vật. Thế này đi, 30 vàng, mua hết 9 lá được không?"
"Thẻ bài đẹp thế này, 30 vàng có quá rẻ không?"
"Thật sự không thấp đâu, cậu có thể đi xung quanh xem xét, thẻ bài có số liệu tương đối tốt mới bán được 50 vàng, chỉ có mỗi hình tượng đẹp mắt thì 20 vàng là giá bình quân rồi. Tui thấy thẻ này rất đẹp, mới đưa ra cái giá 30 vàng đó, thu thẻ của cậu xong còn không biết có bán ra được không đây!"
Lời nói của người này cũng không khác nhiều lắm so với những gì Tạ Minh Triết vừa điều tra được trước đó. Dù sao thì phòng ngự của thẻ này cũng quá thấp, cậu còn nghĩ giá thẻ chỉ khoảng 20 vàng thôi, tính ra 30 vàng là đã cao rồi, Tạ Minh Triết cũng không rối rắm nữa, dứt khoát trả lời: "Được, vậy 30 vàng 1 tấm, 9 tấm là 270 vàng, toàn bộ bán cho anh!"
"Tốt lắm!" Hai người sung sướng, kẻ thì giao tiền, người thì đưa hàng.
Tạ Minh Triết cầm được 270 vàng, rồi đi tới quầy hàng hồi chiều cậu mua giấy tinh vân.
Ông chủ vừa trông thấy cậu liền chào hỏi: "Chú Béo, cậu lại tới nữa à? Đừng nói cậu lại mua giấy tinh vân nha?"
Tạ Minh Triết cười tủm tỉm đáp: "Khách quen, vẫn 70 vàng 10 tờ được không?"
Ông chủ như muốn hộc máu, thấp giọng: "Cậu tuyệt đối không được rêu rao cái giá này đó, thiệt chết tui rồi."
Tạ Minh Triết tỏ vẻ "hiểu mà": "Ừ ừ, hôm sau tui lại tới chỗ ông mua."
Ông chủ: "…"
Làm ơn tha cho tui đi! Người mới cái gì chứ, trong túi không có tiền, quay qua quay lại thành có tiền rồi? Mới chưa tới mấy tiếng đã quay lại mua giấy tinh vân, thế này bộ giống kẻ không có tiền sao? Ông chủ đột nhiên cảm thấy, tên này nếu là đi kinh doanh thì chắc chắn là một gian thương.
Tạ Minh Triết mua được giấy tinh vân xong, trong lòng rất vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!