Chương 8: Hoa nở về đêm

Trong khoảng thời gian Tống Mãn nằm viện, Đàm Yến Tây vẫn thường xuyên lui tới nhưng không ở lại lâu lắm, cùng Chu Di nói được vài câu đã vội đi.

Lúc này Chu Di cũng ý thức được, lần trước cô để Đàm Yến Tây đợi ở đây sáu tiếng đồng hồ là một điều hết sức xa xỉ.

Thôi Giai Hàng và Trình Nhất Niệm thỉnh thoảng đến thăm, còn có bạn học cấp ba của Tống Mãn – tên là Bạch Lãng Hi, người cũng như tên rộng rãi ôn hòa, bẩm sinh cao gầy trắng trẻo. Đích thị là nam chính trong mấy bộ shoujo manga.

(manga: truyện tranh Nhật Bản. shoujo: thể loại manga dành cho thiếu nữ.)

Cậu ấy mặc bộ đồng phục màu xanh và trắng phối với áo khoác đen bên ngoài, tay cầm theo một bó tulip vàng chưa nở xen kẽ cùng lá bạch đàn, ngại ngùng gọi "Tiểu Mãn".

Chu Di chưa bao giờ biết Tống Mãn có một người bạn học như vậy, càng không biết được thì ra đứa em suốt ngày ồn ào của mình còn có một mặt thẹn thùng thiếu nữ như thế. Tống Mãn ngồi trên giường bệnh vẽ tranh để giết thời gian, Bạch Lãng Hi ở bên cạnh xoay người lại nhìn.

Bạch Lãng Hi hỏi: "Lúc khai giảng cậu có thể nhập học lại không?"

Tống Mãn nói: "Mình không biết nữa, còn phải xem tình hình phục hồi, nhưng trên lý thuyết thì có thể."

Bạch Lãng Hi nói: "Tranh cậu vẽ đẹp lắm."

Tống Mãn nói: "Làm gì có. Lâu nay mình không cầm bút nên lụt nghề rồi."

Bạch Lãng Hi nói: "Chỗ nào đâu? Để mình xem."

"Ở đây này."

Tống Mãn chỉ vào đầu bút của mình, Bạch Lãng Hi càng tiến lại gần hơn. Hai cái đầu khẽ đụng vào nhau rồi lại nhanh chóng tránh đi, khá lộ liễu nhưng lại rất thận trọng.

Chu Di ở bên cạnh nhìn đến buồn cười, bỗng nhiên cảm giác mình là một cái bóng đèn thừa thãi.

Ở lại gần một tiếng, buổi chiều Bạch Lãng Hi còn có tiết nên phải đi ngay, trước khi đi còn hỏi Chu Di: "Chị Chu Di ơi, lúc Tống Mãn xuất viện có cần giúp đỡ gì không ạ?"

Chu Di nói: "Không cần đâu, chị đã liên hệ với bạn bè ở đây đến giúp rồi."

Cô trông thấy vẻ mặt buồn bã của Bạch Lãng Hi, cảm giác như mình là kẻ tội đồ chia rẽ uyên ương vậy. Cô không đành lòng xua tan đi sự nhiệt tình của bạn nhỏ này nên nói: "Nghỉ đông nếu có thời gian thì đến nhà chị chơi nhé."

Nhưng Tống Mãn đột nhiên cất cao giọng: "Mình… Đến lúc đó bọn mình vẫn là đi ra ngoài chơi đi, không phải lúc nghỉ đông muốn xem phim sao, bọn mình đi xem phim nhé."

Chu Di chưa nói, chỉ là tốc độ hồi phục sau phẫu thuật của em khá chậm, còn đi ra ngoài xem phim nữa, liệu mạng nhỏ có giữ được không?

Nhưng cô hiểu được những suy nghĩ cẩn thận của em gái mình rằng cô bé không muốn bạn cùng lớp đến nhà. Cô cười cười, thuận theo lời em gái nói với Bạch Lãng Hi: "Trong nhà quả thật không có gì chơi. Đến lúc đó các em tự mình quyết định nhé."

Sau khi Bạch Lãng Hi đi, Chu Di nói với Tống Mãn: "Chị không ngăn cản em yêu sớm, nhưng em tốt xấu gì cũng nên báo cho chị một tiếng chứ."

"Ai yêu sớm đâu, em và cậu ấy không có gì cả. Nếu có gì đó thật thì em nhất định sẽ nói với chị. Chị cho rằng em giống như chị, có chuyện gì cũng để ở trong lòng hay sao." Tống Mãn siết chặt cây bút và cuốn sổ phác thảo trong tay, ra vẻ hờn dỗi.

Chu Di không nói nên lời.

Để có được một căn nhà ở Bắc Thành, người bình thường phải phấn đấu đến ba mươi năm.

Cô vừa mới đi làm không bao lâu, tiền lương để trang trải chi tiêu cho hai người không còn dư lại bao nhiêu. Dù biết rõ hơn ai hết rằng căn phòng đang thuê quá tồi tàn, nhưng cô đã qua cái tuổi quan tâm đến những chuyện đó, còn em gái vẫn đang trong độ tuổi dậy thì.

Im lặng một hồi, Tống Mãn ấp úng xin lỗi: "Em xin lỗi, em không cố ý làm cho chị giận."

Chu Di lắc đầu: "Không có việc gì đâu."

Ngày xuất viện, Thôi Giai Hàng và Trình Nhất Niệm đều đến.

Chu Di nhờ hai người bọn họ ở lại phòng bệnh giúp đỡ Tống Mãn, còn bản thân thì đi thanh toán tiền viện phí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!