Chu Di còn chưa lên tiếng, nhưng Đàm Yến Tây ở trong phòng cũng đã nhận ra.
Anh quay đầu liếc nhìn cô, một tay khép lại quyển sổ ghi chép, đứng dậy vươn vai thả lỏng gân cốt rồi cười hỏi cô: "Em ngủ có ngon không?"
Chu Di gật đầu, ánh mắt nhìn sang giường bệnh của Tống Mãn.
Cô chưa kịp hỏi, Đàm Yến Tây đã chủ động nói: "Cô bé đã tỉnh dậy một lần. Bữa tối có ăn một chút thức ăn lỏng, vận động tầm nửa tiếng đồng hồ."
Chu Di khó mà tưởng tượng ra trường hợp này, cô hỏi: "Đều là do anh giúp?"
"Trợ lý của anh đến giúp, vừa mới đi rồi."
Chu Di ngồi xuống bên mép giường, lấy tay Tống Mãn từ trong chăn ra. Kim truyền dịch vẫn đang nằm trên mu bàn tay, mới chỉ sau hai ngày đã thấy cô bé gầy đi hẳn, dùng ngón cái và ngón út vòng lại có thể bao trọn cả cổ tay.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay em gái, vừa nói với Đàm Yến Tây: "Làm trợ lý của anh chắc lương phải cao lắm, phạm vi công việc quá rộng rồi."
Đàm Yến Tây hơi nhướng mày, vì anh nghe ra những lời Chu Di nói có ý đùa giỡn.
Điều này thật hiếm thấy. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nói đùa kể từ khi hai người gặp nhau.
Đàm Yến Tây nâng cổ tay lên xem đồng hồ, "Em đã ăn cơm tối chưa?"
"Em chưa. Còn anh thì sao?"
Đàm Yến Tây lắc đầu, lấy điện thoại từ trong túi, gửi tin nhắn Wechat rồi nói với cô: "Anh bảo người mang cơm đến cho em, bây giờ anh phải đi rồi."
"Anh không ăn sao?"
"Có thời gian sẽ ăn một chút. Thực sự anh phải đi rồi." Anh duỗi tay lấy chiếc laptop trên tủ đầu giường, rồi kéo chiếc áo khoác trên lưng ghế vắt lên cánh tay.
Chu Di cũng đứng lên đi theo.
Anh ở đây từ hai giờ chiều vì đã nhận lời với cô, trông coi sáu tiếng đồng hồ. Cô không biết cụ thể Đàm Yến Tây làm nghề gì, nhưng giá trị kinh tế trong một giờ của anh có lẽ khó mà định giá được.
Người như anh vung tiền như rác thì dễ, nhưng lãng phí thời gian lại khó.
Nói tóm lại, cô nợ người này một ân tình.
Chu Di im lặng một lát rồi nói: "Em nợ anh một bữa cơm. Chờ khi nào anh có thời gian nhé."
Đàm Yến Tây nhìn cô cười thành tiếng, vừa nói vừa nhìn thời gian, "Anh đi đây. Có gì cứ gửi tin nhắn Wechat cho anh."
Chu Di "vâng" một tiếng rồi nói lời cảm ơn.
Đàm Yến Tây gật đầu, đi đến cửa bỗng dừng bước chân, tìm trong túi áo khoác lấy ra một chiếc túi nhỏ bằng vải nhung màu tím, sau đó đưa cho cô.
Chu Di cầm nó trong tay.
Đàm Yến Tây nói: "Một món đồ chơi nhỏ, quà lưu niệm do trợ lý anh mua. Em cầm chơi nhé."
Nói xong anh vội vàng rời đi.
Chu Di nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cho đến khi biến mất.
Cô nới lỏng dây rút, mở chiếc túi nhung, lấy từ trong ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này thực sự rất khoa trương. Nhẫn làm bằng kim loại, mặt nhẫn hình lục giác, bên trên là một bức tranh nhỏ vẽ Marie de" Medici* khi còn sống nhỏ cỡ đầu móng tay và được che chắn bằng lớp kính thuỷ tinh. Trên nhẫn có một chiếc tag chưa tháo ra, có chữ ký của viện bảo tàng Louvre.
Cô đã đi tới viện bảo tàng Louvre** trong buổi giao lưu tại Paris, nên có thể nhận ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!