Chương 49: Mò trăng đáy nước

Chu Di khẽ mỉm cười, cơn mưa trút xuống mang đến cho cô cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Cô cho rằng giọng điệu của mình đã đủ bình tĩnh, nhưng khi cô thốt ra vẫn để lộ một vài cảm xúc: "Anh vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy. Anh cho nổi, nhưng em bắt buộc phải nhận sao?"

Đôi mắt đang khép hờ của Đàm Yến Tây bỗng trở nên vui vẻ hơn hẳn.

Chu Di hiểu anh quá rõ, ngay lập tức cô nhận ra biểu hiện của anh lúc này là có ý gì.

Quả nhiên anh cười nói: "Nhìn xem tính tình của em kìa. Em rốt cuộc đã không khách sáo với anh nữa hả?"

Chu Di vô cùng khó chịu.

Cô hối hận vì mình đã không nghĩ rằng: Việc thản nhiên đi đến cuộc hẹn là một biểu hiện của sự buông tay. Cô vốn dĩ chưa bao giờ buông tay.

Ai có thể ngờ được những gì anh nói vừa rồi lại khiến cô tức giận, hóa ra anh thật sự có ý muốn chọc tức cô.

Đây là kỹ xảo đàm phán, chọc tức đối phương khiến cho chiến lược của họ trở nên lộn xộn, vậy thì bản thân mình sẽ chiếm nhiều ưu thế hơn.

Chu Di thật sự hận bản thân mình, hận bản thân mình đã rơi vào bẫy của anh.

Lại càng hận hơn chính là, khi anh nói câu "Bắt đầu lại", thì thật sự đã có hơn một giây đồng hồ trái tim của cô lại dậy sóng.

Chu Di nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn bận tâm đến anh nữa mà giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hỏi: "Anh còn muốn nói gì nữa không? Nếu không có gì thì em về trước đây, em còn có việc bận "

Đàm Yến Tây cười nói: "Em còn chưa trả lời anh."

"Em còn cần phải trả lời sao?"

Đàm Yến Tây hơi nhướng mày: "Tại sao lại không?"

Chu Di trả lời với giọng điệu bình thản: "Chuyện gì đã qua, dù anh có cố gắng níu kéo thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa đâu."

Đàm Yến Tây cúi đầu xuống nhìn cô, như thể đang đánh giá xem cô có nói lời thật lòng hay không.

Trên mặt Chu Di không có biểu cảm gì.

Sau một lúc lâu Đàm Yến Tây mới nói: "Vậy thì em phải xác nhận một điều với anh. Vương Nhược Tinh có phải là bạn trai của em không?"

"Chuyện này hình như cũng không liên quan gì đến Đàm tổng."

Đàm Yến Tây đứng rất gần cô, dáng người anh rất cao, phía sau là những cột đá thạch cao trên hành lang gấp khúc, trước mặt cô là bóng của anh, vị trí này đã khiến cho cô có cảm giác không đủ dũng khí để tiến lên hay lùi xuống.

Cô vô thức ôm lấy cánh tay, bước sang một bên rồi lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Xin lỗi, em thật sự phải đi rồi."

Đàm Yến Tây không hề ngăn cô lại, thậm chí anh còn bước sang một bên, khói thuốc màu xanh nhạt trong ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ điếu thuốc giữa ngón tay anh.

Chu Di không nhìn anh nữa, đi ngang qua trước mặt anh để mở cửa.

Một hành lang màu vàng nhạt dẫn đến cuối cánh quạt vàng say sưa và tóc mai vương hương thơm trên quần áo.

Đi qua hành lang ngợp mùi vàng son* và bóng dáng những người phụ nữ quần là áo lượt.

*Nguyên văn là mê hoặc bởi giấy vàng chói lọi, đây là ẩn dụ cho tình cảnh thịnh vượng, huy hoàng làm say lòng người.

Ngập ngừng một chút, Chu Di bước vào.

Nhưng lúc này giọng nói lạnh lùng trầm thấp mang theo ý cười của Đàm Yến Tây mới vọng theo: "Em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Lời chúc ngủ ngon này nghe thật kỳ lạ, giống như một lời tuyên chiến.

Bước chân của Chu Di có chút dừng lại, chỉ vờ như không hề nghe thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!