Chương 46: Thời gian ngưng đọng

Sự việc "từ hôn" tại quán trà của Đàm Yến Tây phải nói là một cú hích lớn.

Nguyên ngày hôm ấy, từng người trong nhà họ Đàm ai ai cũng muốn dạy cho anh một bài học. Họ liên tục gọi điện vào số riêng tư của anh, không phút nào ngừng nghỉ.

Đàm Yến Tây luôn lấy việc đang chuẩn bị cho dự án để tránh né, mà trốn tránh cùng lắm chỉ nói là mình phải đi công tác. Lúc nào trở về? Không biết, phải xem tình hình đã, ngắn thì ba đến năm ngày, lâu thì mười ngày đến nửa tháng.

Khi Đàm Yến Tây từ hôn, mọi người đều có tính toán và suy nghĩ riêng của mình. Chị họ Đàm Văn Hoa vui vẻ, Đàm Chấn Sơn tức giận, Doãn Hàm Ngọc chẳng những tức giận mà còn có cảm giác chênh lệch rất lớn.

Bà ta là người đã mở ra cánh cửa trong cuộc hôn nhân giữa hai gia đình, cũng vì vậy mà trước đó bà ta rất khoa trương, ra mặt quán xuyến mọi chuyện. Điều ấy khiến bà ta chân chính có được tôn nghiêm và địa vị của bà Đàm.

Kết quả vì một câu nói của Đàm Yến Tây mà bà ta đã rơi tuột xuống khỏi vị trí cao rạng rỡ đó.

Bà ta không kiềm được sự mất mát, liên tục than vãn với Đàm Chấn Sơn. Đàm Yến Tây cứ trốn đông núp tây như chiến sĩ du kích, chừng mười ngày thì bà ta gọi điện thoại cho anh và nói dối rằng ông nội sắp không qua khỏi, người nhà đều đang trông nom ở bệnh viện.

Thế là Đàm Yến Tây lập tức lộ diện.

Ai ngờ khi chạy đến chỉ thấy một mình Doãn Hàm Ngọc trong phòng bệnh, lúc này anh tức khắc hiểu ra và xoay người bỏ đi.

"Đứng lại!"

Đàm Yến Tây không ngừng bước chân.

"Đàm Yến Tây! Mẹ bảo con đứng lại!"

Doãn Hàm Ngọc chạy bước nhỏ "cộp cộp cộp" đến trước mặt anh và giơ tay chắn cửa phòng bệnh lại. Bà ta ngước nhìn anh với đôi mắt trợn tròn, đôi môi cắn chặt, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ lộ ra vẻ bi thương hiếm hoi: "Đàm Yến Tây, con muốn giết chết mẹ có phải không?"

Đàm Yến Tây hờ hững nhìn bà ta.

Doãn Hàm Ngọc cụp mắt, yên lặng chốc lát rồi lại đổi sang giọng khẩn cầu: "Nếu con là người nhà họ Đàm, thì có ai trong nhà họ Đàm từng tự chủ hôn nhân của..."

Đàm Yến Tây thật sự không muốn nghe mấy thứ nhảm nhí này, trực tiếp cắt ngang lời bà ta: "Sống một cuộc đời vinh hoa phú quý nhưng lại phải tham lam những thứ không thuộc về mình, đừng nói là bà xin tôi, ngay cả khi Đàm Chấn Sơn muốn trục xuất tôi ra khỏi cửa thì tôi cũng không thay đổi chủ ý. Bà tự suy nghĩ cho rõ ràng đi, đừng bị cậu tôi dắt mũi mãi.

Đừng cứ như ông ta chỉ biết để ý khúc đầu mà quên đi khúc sau — Nếu tôi và Chúc Tư Nam thật sự kết hôn thì từ nay về sau chỉ có hai nhà họ Đàm và họ Chúc liên kết với nhau, làm gì còn chỗ cho nhà họ Doãn chen chân vào!"

Doãn Hàm Ngọc chấn động, nhưng vẫn cố chấp cãi lại: "… Không thuộc về mẹ, thế nó thuộc về con chắc?"

Đàm Yến Tây lười lí luận với bà ta. Anh không có nhưng anh có thể tự kiếm lấy. Còn Doãn Hàm Ngọc chỉ biết dựa vào anh cả, dựa vào chồng, dựa vào con trai, bà ta chưa bao giờ tự dựa vào chính mình.

Anh lạnh giọng cảnh cáo: "Tôi chỉ nói một lần thôi. Về sau chuyện này là chuyện riêng giữa tôi, Đàm Văn Hoa và Đàm Khiên Bắc. Nếu bà còn xen vào, tiếp tục chĩa cùi chỏ ra ngoài thì tôi sẽ không khách sáo. Không chỉ mình bà mà còn cả nhà họ Doãn nữa. Nhà họ Doãn lớn mạnh như thế nào, tôi cũng có thể làm cho họ rớt xuống như thế đó."

Doãn Hàm Ngọc há miệng, nhất thời mất sạch vẻ kiêu căng.

Bà ta nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: "Không hổ danh là người nhà họ Đàm. Anh với cha anh đúng là máu lạnh cay độc chẳng khác gì nhau."

Dứt lời, bà ta xoay người mở cửa rời đi.

Còn Đàm Yến Tây thì đi vào bên trong.

Nếu đã tới rồi thì vẫn nên ngồi với ông nội một lúc.

Phòng bệnh yên tĩnh, rất thích hợp để suy tư.

Anh phát hiện sau khi quyết định từ hôn với nhà họ Chúc, thì người nằm trên giường bệnh đây không còn là trọng điểm trong bản chất sát phạt của anh nữa, càng không phải là người nắm giữ mọi việc trong nhà họ Đàm, những người chỉ cho anh một con đường sống và áp đặt gông xiềng lên người anh khiến anh hết cách chỉ biết nín nhịn.

Hiện tại cùng lắm chỉ là một ông cụ gần đất xa trời, còn sót lại những hơi tàn cuối đời bình thường mà thôi.

Đàm Yến Tây ngồi hơn một tiếng, lúc chuẩn bị đi thì chợt nghe âm thanh than nhẹ yếu ớt trên giường bệnh.

Anh khựng chân, quay lại rồi khom người nhìn thử. Ông nội chậm rãi mở mắt ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!