Chương 41: Con thuyền ngược dòng cô độc

Tống Mãn trở về từ cuộc thi vẽ ở Tây Thành, lúc về đến nhà thấy trong phòng khách bày ra rất nhiều thùng giấy lớn nhỏ.

Chu Di nghe tiếng mở cửa, từ phòng ngủ đi ra, trong tay ôm một đống đồ thì tiện tay ném vào thùng carton cao đến đầu gối ở bên cạnh.

Sau đó đi tới, cầm lấy vali trong tay Tống Mãn rồi nói: "Chị đặt cơm rồi, lát nữa ăn tạm nhé."

Tống Mãn tháo hai chiếc túi trên vai xuống ném ở trên ghế salon, cởi áo khoác lông ra, đi đến phòng mình treo lên giá treo áo, đồng thời hỏi: "Mấy cái thùng này dùng để làm gì vậy chị? Chúng ta lại phải dọn nhà nữa à?"

"Chị tùy tiện dọn dẹp một chút, có quá nhiều thứ cần phải vứt đi."

"Nhà mình đã nghèo rớt mồng tơi rồi, chị còn vứt đồ đi nữa!"

Chu Di bị cô bé chọc cười.

Tống Mãn chỉ mặc một chiếc áo len đi ra, tiện tay mở một chiếc thùng giấy: "Cần em giúp một tay không…"

Chu Di liếc qua, trong lòng hơi ý thức được trong chiếc thùng kia có cái gì, định ngăn cô bé lại thì đã không còn kịp rồi.

Tống Mãn nhìn đến ngây ra, trong mắt chứa đầy những logo có thể trực tiếp đánh đồng với tiền bạc, thậm chí có những thương hiệu cô bé không biết, chẳng hạn như chiếc túi giấy cô bé tiện tay cầm lên, Patek Philippe, miệng cô bé tựa như bị cao su dính chặt, cố sức đọc: "Pa… Patek Philippe, đọc như thế này sao?"

"… Không sai quá nhiều" Chu Di cầm lấy chiếc túi giấy trong tay cô bé, ném vào trong thùng giấy rồi khép lại.

Tống Mãn hỏi: "Trong thùng này đều là gì vậy ạ?"

Chu Di mặt không đỏ tim không đập mạnh, nói như thật: "Là đồ chị mua hộ người ta thôi."

"Chị cho rằng em ngốc lắm sao?"

"Đủ ngốc." Chu Di không muốn trò chuyện thêm về đề tài này, tiếp tục thu dọn đồ đạc, một thùng quần áo cũ không mặc đến, một thùng gồm những đồ vật lúc mua về thì thấy hữu dụng, nhưng dường như cuối cùng chẳng có tác dụng gì.

Một bên lại hỏi Tống Mãn: "Thi như thế nào rồi?"

"Cũng tạm được ạ."

"Có mệt không em? Nếu không thì em cứ đi ngủ một lát, khi nào đồ ăn đến chị sẽ gọi em."

"Em không sao, em ngủ trên máy bay rồi."

Tống Mãn liền ngồi xổm dưới đất, hai tay chống cằm mà nhìn chằm chằm Chu Di.

Chu Di bị cô bé nhìn đến không được tự nhiên: "Em rảnh rỗi như vậy hả?"

Tống Mãn đứng lên, cũng không phải đi về phòng mà đi đến phía sau lưng cô, đặt tay lên vai cô, rồi đột nhiên nhào lên lưng cô: "Đại công chúa, chị nhất định là đang thất tình."

Chu Di bị cô bé bổ nhào đến thiếu chút nữa ngã về phía trước, chỉ nói: "Em có phải đang béo lên hay không, sao lại nặng như vậy?"

"Em gầy đi rõ ràng mà! Gầy những ba cân!" Tống Mãn tựa cằm lên vai cô, rồi nghiêng đầu nhìn cô: "Không cho phép chị trốn tránh đề tài. Chị nói xem, chị và anh Ba… Đàm Yến Tây chia tay rồi đúng không?"

Giọng Chu Di nhàn nhạt: "Không cho phép trẻ con quản chuyện của người lớn."

"Chị là chị em, cũng không phải là mẹ em." Tống Mãn không phục mà lè lưỡi với cô, "Em còn không hiểu chị à. Đừng khổ sở nha."

"Con mắt nào của em thấy chị khổ sở?"

Mà Tống Mãn tự nhiên nói: "Chị suy nghĩ lại một chút, Đàm Yến Tây cũng không có gì hay đâu, nhiều hơn chị những bảy tuổi, lẽ ra em không nên gọi bằng "anh" mà phải gọi bằng "chú", chú Ba."

Chu Di thật dở khóc dở cười: "Vậy cảm ơn em vẫn còn nói về anh ấy."

"Lấy độc trị độc, giúp chị gỡ bỏ khúc mắc mà. Em giới thiệu đối tượng cho chị có được không? Trường học của em có nhiều anh đẹp trai, nửa năm nữa là thi xong Đại học, mới vừa ra lò, chị muốn suy xét một chút không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!