Chương 37: Lo em sẽ hoảng sợ

Gần đây Chu Di đang tham gia một dự án mới. Công ty muốn hợp tác với một họa sĩ mới người Pháp phát triển sản phẩm chung, việc làm cầu nối trao đổi qua lại đều do cô phụ trách.

Bận rộn khiến cho lòng cô bớt loạn đi một chút.

Nếu không cô luôn có cảm giác đứng ngồi không yên, lo âu trăn trở về tình hình của Đàm Yến Tây ở bên kia.

Hai người liên lạc với nhau trên Wechat, Đàm Yến Tây nói với cô rằng ông cụ đã qua cơn nguy kịch, hôm nay vẫn đang ở bệnh viện. Khoảng thời gian này anh phải ở lại chăm sóc ông, tình hình cụ thể thì anh không nói rõ.

Chu Di hiểu được sự mệt mỏi của việc chăm sóc bệnh nhân, nên chỉ bảo Đàm Yến Tây chú ý giữ gìn sức khỏe.

Đàm Yến Tây lại dặn dò cô: hai ngày sau nhiệt độ sẽ giảm xuống, nên chú ý giữ ấm.

—Nó khiến cô cảm thấy kỳ lạ, một loại cảm giác ấm áp.

Trước giờ hai người nhắn tin Wechat chưa từng có cảm giác như thế này.

Trưa hôm nay, Chu Di Tình cờ gặp Trình Nhất Niệm ở nhà ăn dưới lầu của công ty.

Từ lúc Thôi Giai Hàng và Trình Nhất Niệm ở bên nhau, ngay từ đầu, để tránh nghi ngờ, Chu Di chủ động tránh một số dự án hợp tác cùng anh ấy.

Sau đó Thôi Giai Hàng được điều đến tổ tiêu thụ, phụ trách thị trường châu Á – Thái Bình Dương, mà Chu Di cũng bị chuyển qua bộ phận sản xuất, hai người lại càng ít làm việc chung với nhau hơn.

Mấy lần chạm mặt đều ở nhà ăn, chủ yếu là Thôi Giai Hàng đi cùng Trình Nhất Niệm, có thể thấy được tình cảm hai người khá ổn định.

Nhưng lần này lại chỉ có mỗi mình Trình Nhất Niệm.

Hai người ngồi chung một bàn, lúc ăn cơm Chu Di hỏi Trình Nhất Niệm, bình thường đều đi ăn cùng Thôi Giai Hàng, nhưng sao hôm nay lại đến đây một mình.

Trình Nhất Niệm nói: "Anh ấy đi công tác rồi. Suốt thời gian này vẫn đang đi công tác."

Trò chuyện qua lại mới biết được, Trình Nhất Niệm đã cùng ba mẹ Thôi Giai Hàng ăn một bữa cơm cách đây không lâu. Ba mẹ Thôi Giai Hàng không phải là người khắt khe, nhưng suy cho cùng đối với người có hộ khẩu vùng khác như Trình Nhất Niệm cũng có vài phần phê bình kín đáo.

Chu Di hỏi: "Thôi Giai Hàng nói như thế nào?"

"Anh ấy bảo ba mẹ anh ngoài miệng càu nhàu vậy thôi, đừng cho là thật. Chuyện của anh, anh vẫn sẽ tự mình làm chủ."

Chu Di cười nói: "Cậu đây là đang ép mình ăn chanh đấy."

Trình Nhất Niệm cười cười: "Cậu cùng cái người lần trước cậu nói với mình, hiện tại thế nào rồi?"

"Tạm thời thì vẫn chỉ như vậy thôi."

"Nhắc mới nhớ, cách đây không lâu mình có gặp một khách hàng người Mỹ lai Nhật, trông rất đẹp trai, nghề nghiệp ổn định. Anh ấy đang muốn phát triển sự nghiệp tại Trung Quốc, thậm chí còn muốn định cư. Đặc biệt còn chân thành nói với bọn mình, nếu có người bạn nào đang độc thân thì giới thiệu cho anh ấy làm quen một chút. Hợp tác với anh ấy cũng thật sự đáng tin cậy. Cậu có hứng thú không?

Nếu cậu sẵn lòng trò chuyện, mình sẽ đưa Wechat của cậu cho anh ấy."

Chu Di cười nói: "Tạm thời mình chưa có tâm tình này đâu."

"Trước tiên cậu cứ thử xem ảnh đã. Đẹp trai thế này mình chưa thấy nhiều đâu!", Trình Nhất Niệm mang vẻ mặt "đồ ngon phải chia sẻ với bạn hiền", không nói lời nào lập tức móc điện thoại ra, tìm vòng bạn bè của anh ấy rồi đưa cho cô xem.

Thật sự rất đẹp trai, mặc dù là con lai nhưng khuôn mặt lại thiên về nét Âu Mỹ nhiều hơn một chút, mũi cao mắt sâu, cười rộ lên rất có sức cuốn hút. Vòng bạn bè trên Wechat cũng được quản lý cẩn thận, cảm giác cân đo đong đếm rất vừa phải.

Chu Di nói: "Thực sự đẹp trai."

"Cậu có hứng thú không?"

"Tạm thời không có."

Trình Nhất Niệm cười nói: "Nói chung trước tiên mình thay cậu để ý, sau này khi nào cảm thấy có hứng thú thì cứ tìm mình nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!