Đàm Yến Tây đưa Chu Di tới cổng tiểu khu.
May mắn là mới rạng sáng nên một đường thông suốt, không bị trì hoãn thời gian, chỉ là mắt hai người đều đỏ bừng, thân thể nặng nề như bị buộc vào bao cát, nhưng lại không buồn ngủ.
Đàm Yến Tây dặn dò Chu Di trở về nghỉ ngơi, không dám hẹn trước khi nào sẽ lại gặp mặt, tình huống cụ thể thế nào anh cũng phải đến bệnh viện mới biết.
Đến cổng bảo vệ ở bệnh viện, phải ghi tên rồi mới được đi vào.
Đàm Yến Tây cầm bút ghi tên và số thẻ căn cước lên cuốn sổ, một bên lại cầm điện thoại nhắn Wechat cho Đàm Khiên Bắc hỏi số phòng bệnh.
Bệnh viện lúc rạng sáng không có tiếng người, sương mù nặng nề dưới màn đêm, lác đác vài ô cửa sổ sáng đèn.
Đàm Yến Tây tới nơi, chỉ có Đàm Khiên Bắc đang ở đó trông coi.
Không tránh được bị Đàm Khiên Bắc giũa cho một trận: Gọi điện thoại đã hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này mới đến là sao. Chuyện sống chết của ông cụ không bằng công việc, hay là lêu lổng đắm chìm trong mê hoặc ở bên người đàn bà nào?
Đàm Yến Tây không phản bác lấy một câu, ít nhiều cảm thấy nửa câu sau của anh trai cũng không sai.
Đợi đến lúc thấy Đàm Khiên Bắc dịu lại một chút, anh mới hỏi: "Tình huống của ông nội như thế nào?"
Đàm Khiên Bắc: "Không ai nói được chính xác. Hiện giờ chỉ có thể quan sát."
Đàm Khiên Bắc nói cho anh, ông cụ bị ngã trong đêm, bà vú trong nhà phát hiện ra, gọi điện thoại báo cho Đàm Chấn Sơn. Đàm Chấn Sơn gọi xe cấp cứu ngay, không để chậm trễ thời gian.
Đến bệnh viện coi như là cấp cứu kịp thời, nhưng chưa hết hẳn được nguy hiểm, cũng khó nói.
Trước đó một nhà bác cả, chị họ, Đàm Chấn Sơn, Doãn Hàm Ngọc, chị dâu, kể cả Đàm Minh Lãng cũng đã tới, phụ nữ khóc lóc nháo nhào —
- người còn chưa đi đâu!
Thân phận của Đàm Khiên Bắc không cho phép nên anh ta cực kỳ ít thể hiện cảm xúc ở nơi công cộng, bởi vì anh ta có thủ đoạn lôi đình nên bị không ít người nói là tính tình như Diêm Vương.
Hôm nay lại hiếm mà thấy được hai phần thất thố —– Ngày đó khi anh ta mới học tiểu học, Đàm Chấn Sơn ra nước ngoài công tác, mẹ ruột của anh ta – cũng chính là vợ cả của Đàm Chấn Sơn – không rời xa được chồng nên cũng đi theo.
Đàm Khiên Bắc phải ở lại Bắc Thành, xem như là được ông bà nội nuôi lớn. Sau đó tự thành gia lập nghiệp, mỗi một bước đi đều có mạng giao thiệp của ông cụ nâng đỡ, mới thuận lợi được đến như vậy.
Tính khí của Đàm Chấn Sơn không gần gũi với con cái. Cách một thế hệ, có chút khác biệt, nhưng Đàm Khiên Bắc lại có thể nói chuyện được với ông cụ.
Quan hệ giữa ông cháu bọn họ, vốn là người bình thường không thể so sánh được.
Đàm Yến Tây nói: "Chẳng phải sáng mai anh còn có việc? Anh về nghỉ đi, em trông thay anh."
Công việc của Đàm Khiên Bắc đã sớm được lên lịch mỗi ngày, không dễ gì tùy tiện thay đổi.
Bây giờ cũng đã bốn giờ hơn, anh ta trở về cũng chỉ có thể nghỉ ngơi được hai tiếng, nhưng thân thể không thể so được với ngày còn trẻ nữa, không chịu đựng được thêm, nên đồng ý với đề nghị của Đàm Yến Tây, kêu anh phải tỉnh táo chú ý đến bất kỳ động tĩnh gì.
Đàm Yến Tây phải bảo đảm liên tục là sẽ không sơ xuất.
Ông cụ nằm trong ICU, có nhân viên y tế theo dõi kiểm tra suốt 24/24, anh là người nhà nhưng cũng không có tác dụng gì lắm, chỉ ngồi bên ngoài cánh cửa thủy tinh, chờ đợi.
Sáng ngày hôm sau, Đàm Chấn Sơn và Doãn Hàm Ngọc lại tới một chuyến, Ở bên cạnh Đàm Chấn Sơn, Doãn Hàm Ngọc đều trước sau như một không dám nói lời nào. Đàm Chấn Sơn cũng chẳng có lời mới mẻ gì, chỉ khiển trách anh giống lời anh trai hôm qua mắng như đúc.
Hiện giờ Đàm Yến Tây cũng không muốn gây thêm chuyện rắc rối, bọn họ nói gì anh đều ngoan ngoãn nghe theo.
Sau đó chị dâu tới bệnh viện, thay vị trí cho Đàm Yến Tây, tiếp đó là chị họ.
Nhà họ Đàm thay nhau ra trận, trông giữ hai ngày hai đêm, ông cụ thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Chăm sóc bệnh nhân là việc vô cùng khổ cực, nhưng mà không ai dám lơ là, đều cố gắng hết sức "thể hiện", rất sợ vô ý để lại ấn tượng xấu cho ông cụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!