Chu Di yên lặng một thoáng rồi đột nhiên giơ điện thoại lên, "Vậy bây giờ chúng ta chụp một tấm đi, coi như không uổng công đến đây."
Đàm Yến Tây sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ được cô sẽ xử lý như vậy. Anh cười một tiếng, không bảo được mà cũng không nói là không được.
Chu Di nói: "Anh không muốn thì thôi vậy."
Đàm Yến Tây bắt lấy cánh tay đang thu về của cô, "Chụp đi."
Chu Di chuyển sang camera trước, để hai người đều lọt vào khung ảnh, điều chỉnh góc độ.
Đàm Yến Tây còn lười động đậy, cũng chẳng có tinh thần phối hợp, cho đến lúc Chu Di nhắc nhở một câu "Nhìn vào máy ảnh nha" anh mới ngước mắt lên một chút.
Chu Di nhấn nút chụp bức đầu tiên.
Máy điện thoại này của cô là kiểu từ hai năm trước, nhãn hiệu này chụp ảnh ban đêm không tốt cho lắm, dù có ánh lửa chiếu lên mặt bọn họ những tầng sáng rực rỡ thì hiệu ứng ảnh chụp ra vẫn không được đẹp.
Cô không khỏi thấy tiếc nuối, "… Không ổn lắm, hay là xóa đi."
Đàm Yến Tây cầm lấy điện thoại của cô, nhìn một chút, "Thế này mà không đẹp sao." Vừa nói anh vừa gửi tấm hình này vào Wechat của mình.
Nhiệt độ về đêm hạ xuống rất nhanh, nhưng có ngọn lửa trước mắt sưởi ấm làm cả người Chu Di đều nóng lên.
Đêm khuya núi thẳm, cảm giác như thời gian đã dừng không chuyển động, cho đến lúc không biết có sinh vật thủy sinh nào lướt nhanh qua mặt hồ, rạch ra một vòng rung động nhàn nhạt trên nước, ánh trăng vàng cũng vụn vỡ tan ra.
Có làn gió khô khốc thổi qua, thỉnh thoảng cũng có tiếng than trắng cháy nổ nhè nhẹ, làm cho đêm càng thêm yên tĩnh.
Sự ấm áp này làm cho người ta thấy lười biếng và uể oải, Chu Di dựa trên bả vai Đàm Yến Tây, động tác cầm nhánh cây bới lên đống củi đều dừng lại, cô không muốn nhúc nhích.
Lúc này Đàm Yến Tây đưa tay ra kéo lấy cánh tay cô, cúi đầu liếc nhìn cô nói: "Tống Mãn chuẩn bị thi vào trường nào?"
"Học viện mỹ thuật tốt nhất của thành phố chúng ta."
"Có ba viện, em đang nói đến cái nào?"
"Chỗ nào nhận thì con bé sẽ vào đó, còn được lựa chọn nữa sao?"
Đàm Yến Tây cười một tiếng.
Chu Di hỏi anh theo đề tài này, "Em còn không biết anh học trường Đại học nào."
"Trường tốt nhất của thành phố chúng ta." Đàm Yến Tây học theo cách nói của cô.
"Thật hả?" Đôi mắt Chu Di mở to thêm hai phần.
Đàm Yến Tây cười nói: "Nhìn anh giống người không học vấn không nghề nghiệp lắm à?"
Chu Di gật đầu rất thành thật, "Đúng là có một chút làm em phải thay đổi nhận thức." Cô còn phải xác nhận thêm một câu, "Là tự anh thi đỗ vào được à?"
"…"
Chu Di cười, "Trường đó cũng có hai viện, anh học viện nào?"
"Viện xã hội."
Chu Di nói: "Không giấu anh, thật ra em có chứng sùng bái những người có trình độ học vấn cao, hồi trước còn đặt trình độ học vấn trong tiêu chuẩn chọn bạn đời nữa."
"Phải vậy không? Bạn trai cũ của em học gì vậy?" Đàm Yến Tây nói giọng đùa giỡn.
Quy củ lúc ấy hai người lập ra, đã sớm mỗi người một câu phá vỡ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!