Chương 33: Hai tầng ảo mộng

Cửa xe đóng lại, cản lại gió đêm hơi lạnh ở bên ngoài.

Trong khoảnh khắc Chu Di khom người vào trong xe, hô hấp của cô có hơi dừng lại — thời tiết đã chuyển lạnh từ sớm, điều hòa trong xe vẫn bật nhiệt độ thấp, mùi thuốc lá nồng đậm pha trộn. Không đốt đến nửa bao thuốc thì sẽ không đến mức này.

Đàm Yến Tây mặc chiếc áo sơ mi đen, cổ áo xộc xệch, ống tay áo vén lên, màu sắc tối làm nổi bật lên dáng vẻ của anh, ánh mắt anh lại thật lạnh lẽo, giống như mặt biển giữa đêm khuya mùa đông giá rét, dưới tầng sâu thăm thẳm là những con sóng cuộn trào.

Chu Di ngồi vào ghế phụ lái, không nói lời nào.

Cô biết Đàm Yến Tây đang quan sát cô, nhưng cô ấm ức không muốn lên tiếng, lại càng không có sức cãi nhau với anh —

Cô cho là sắc mặt của Đàm Yến Tây đã khó coi đến thành như vậy, hẳn khó tránh được một trận gây gổ này.

Nhưng qua một lúc lâu, anh mở cửa kính xe xuống hơn nửa, đốt thêm một điếu thuốc, đôi mắt như ngọn lửa lập lòe, anh hút một hơi thuốc, cổ tay gác trên bánh lái, giọng nói trầm thấp lại nâng lên ba phần, hỏi cô: "Buổi tối em đi chơi với bạn?"

Chu Di có chút ngạc nhiên với giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh của anh, "… Vâng. Đi uống chút rượu."

"Anh ngửi được." Đàm Yến Tây nhìn cô một cái, "Chơi vui không?"

"… Cũng ổn." Chu Di chần chừ đáp. Đây không phải là cách khởi đầu câu chuyện mà cô đã nghĩ đến.

"Tìm chỗ nào đó, chúng ta đi ăn." Đàm Yến Tây ngậm điếu thuốc, một tay đặt trên vô lăng, một tay ấn nút khởi động động cơ xe.

"Đàm Yến Tây."

Đàm Yến Tây đảo mắt nhìn cô.

Chu Di nói: "… Anh đến tìm em, không có gì muốn nói với em à?"

"Em muốn nói chuyện?" Đàm Yến Tây cười một tiếng ngắn ngủi, "Vậy chút nữa người anh em cứ từ từ mà nói với tôi."

"Nói ngay bây giờ đi." Chu Di cũng biết cố chấp không phải là thức thời. Nhưng chất cồn không biết làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn, hay là nóng nảy hơn.

Đàm Yến Tây yên lặng nhìn cô trong chốc lát, nghiêng người ấn điếu thuốc vào trong máy dập khói, "Được. Vậy chúng ta trò chuyện trước, tại sao hôm đó em lại không trả lời tin nhắn của anh?"

"Anh…" Chu Di giương mắt nhìn anh. Sao anh có thể làm như đang hỏi tội cô như thế?

"Anh làm sao?" Đàm Yến Tây cười một tiếng, "Em thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra?"

"Em không hiểu anh đang nói gì."

"Được." Anh nghiêng người sang phía cô, "Hai ta nói về logic này đi — nếu anh đã bảo em đi cùng, sao lại còn gọi Hạ Thanh Uyển đến? Em nghĩ anh có sở thích gì đó à?"

Trong lòng Chu Di trùng xuống. Không phải, anh biết cả rồi.

Cô nói: "Anh cảm thấy theo logic em sẽ biết đây là chuyện hiểu lầm, nên cũng thấy không cần thiết phải giải thích với em?"

"Anh muốn giải thích. Em có trả lời tin nhắn của anh không?" Đàm Yến Tây vừa cười vừa hỏi.

Chu Di không trả lời.

Đàm Yến Tây nhìn cô, "Anh muốn xem một chút, có phải nếu anh không đến tìm em, em sẽ thật sự không nghĩ đến việc đi tìm anh?"

Chu Di xen vào một câu: "Bảo đến thì đến, bảo đi thì đi còn không tốt sao?"

Ánh sáng mờ nhạt, Đàm Yến Tây nhìn vào mắt cô, hình như cô vẫn không hiểu. Anh trầm lặng như vậy nhìn cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Di Di, cho dù anh thật sự muốn chia tay với em, cũng sẽ nói rõ ràng ngay trước mặt em, chứ không đến nỗi dùng cách như vậy để lăng nhục em. Đúng là anh không phải người tốt lành gì, nhưng em cũng không cần nghĩ anh xấu xa đến vậy."

Chu Di thừa nhận có một khoảnh khắc cô đã mềm lòng.

Nhưng không phải vì giọng điệu của anh khi gọi biệt danh của cô, mà vì những lời này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!