Hôm sau, những quản lý cao cấp ở công ty của Đàm Yến Tây và người nhà lập thành đoàn đi leo núi, thân phận Chu Di nhạy cảm, lại không quen biết với bọn họ nên không đi cùng.
Cô không đi, Đàm Yến Tây cũng không đi.
Buổi sáng ngủ đến chín rưỡi, tới nhà ăn thưởng thức bữa sáng cho tới tận giờ đóng cửa, rồi đến quán cafe ngoài trời giết thời gian.
Doãn Sách cũng ở đây, dáng vẻ hoạt bát của con ma bệnh khỏi ốm. Rõ ràng tối qua mới phát sốt cao mà lúc này lại ngồi ngoài trời gió, trên người chỉ có một chiếc áo len mỏng.
Anh ấy liếc mắt nhìn Đàm Yến Tây, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng anh Ba."
Ánh mắt chạm đến Chu Di, nhưng có vài phần nhẫn nhịn, giọng nói cố kìm nén không nghe ra ý gì ngoài lễ phép đầy đủ: "Chào buổi sáng cô Chu."
Chu Di mỉm cười: "Chào buổi sáng."
Hai anh em ở chung một chỗ, nói chưa được đôi câu đã chuyển sang chuyện công việc. Chỉ là từ lần trước ở bệnh viện, khi Đàm Yến Tây nói rõ Chu Di không cần tránh đi, bọn họ trò chuyện đã không phải cố ý tránh cô nữa.
Nhưng dù sao Chu Di cũng không có chỗ để chen vào, cô uống ly Iced Americano rồi bắt đầu thất thần, cùi chỏ đặt lên tay ghế salon, dỏng tai nghe ngóng Đàm Yến Tây.
Cô phát hiện thái độ Đàm Yến Tây dành cho Doãn Sách khác với những nhân viên quản lý cấp cao kia, có lẽ cũng là thân thích, hoặc cảm thấy đây là người tài, trong lời nói có thêm ý tứ dẫn dắt, không giống anh họ mà giống như thầy giáo hơn.
Rốt cuộc Đàm Yến Tây làm gì, Chu Di không có hứng thú muốn biết rõ, nhưng ngồi cùng anh một lúc lâu thì mơ hồ cũng biết được đại khái. Có vẻ như họ tham gia đồng thời vào ngành bất động sản, đầu tư đô thị, kinh doanh và tài chính, còn những việc được giao cho Doãn Sách nghiêng về kinh tế ảo, đầu tư vào các sản phẩm internet mới nổi.
Giữa chừng Đàm Yến Tây đứng lên, đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Buổi sáng quán cafe hơi vắng khách, ngoại trừ xa xa có mấy người nước ngoài thì chỉ còn lại hai người Chu Di và Doãn Sách.
Chu Di nghiêng người quay ra ngoài ngắm phong cảnh, lại nghe Doãn Sách cất giọng ôn hòa, "Tối qua cảm ơn cô đã báo cho anh Ba."
Cô quay đầu, hơi mỉm cười nói: "Đừng khách sáo, à — anh đã hạ sốt chưa?"
Doãn Sách gật đầu.
"Thời tiết thay đổi dễ bị cảm mạo."
Doãn Sách lại gật đầu: "Ừ."
Hai người không còn gì để nói.
Doãn Sách bưng chén trà nóng trước mặt, uống một ngụm, ánh mắt thuận thế rơi trên người Chu Di trong chốc lát. Cô mặc một chiếc váy dệt kim màu be, bên ngoài khoác chiếc áo màu đỏ thẫm*, tóc để xõa tùy ý, gió thổi qua mấy lọn bay bay vờn quanh khuôn mặt.
*Màu tannin: đỏ thẫm làm nên màu sắc của rượu vang
Sự nhiệt tình của cô dường như chỉ dành cho một mình Đàm Yến Tây, trò chuyện với người khác, vĩnh viễn có một tầng phân chia khách khí mà xa cách.
Nhìn thấy Đàm Yến Tây từ xa xa quay lại, Doãn Sách thu hồi ánh mắt đúng lúc, sống lưng không tự chủ được mà thẳng lên hai phần.
Sau khi Đàm Yến Tây đến gần cũng không ngồi xuống, nắm lấy tay Chu Di kéo cô lên khỏi ghế ngồi, nói rằng đi ra ngoài đi, anh muốn tản bộ một chút.
Doãn Sách gật đầu.
Đàm Yến Tây nói vài lời quan tâm: "Bị cảm thì quay về nghỉ ngơi đi, đừng ngồi ngoài gió như vậy."
Doãn Sách nhìn hình bóng hai người dần xa.
Đầu tiên bọn họ nắm tay, không biết Đàm Yến Tây nói gì với Chu Di, Chu Di đánh vào cánh tay anh một cái. Sau đó Đàm Yến Tây đưa tay ôm lấy eo cô. Áo sơ mi trắng và chân váy bay lên theo gió, như một trang bìa trong tạp chí thời trang.
Hai người rẽ qua bức tường trang trí với những cây mây và dây leo bao phủ, rất nhanh đã biến mất không còn thấy được nữa.
—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!