Chương 29: Trăng soi bóng nước

Chu Di nói: "Anh nhớ em, thì em cũng nhớ anh."

Câu trả lời này quá cơ hội, Đàm Yến Tây cười ra tiếng: "Em nói vậy chắc anh có thể đi về rồi nhỉ."

"Chẳng lẽ anh không nhớ em à?" Chu Di cười hỏi ngược lại.

Sau một hồi im lặng, tựa như một khoảng lặng ngắn sau khi một ca khúc được phát xong. Cánh tay của Đàm Yến Tây nắm lấy bả vai cô, hơi dùng sức đẩy cô nằm ngửa ra.

Nhìn thoáng qua cánh tay của anh đang chống bên gối, đường cong cơ bắp căng cứng, tầm mắt của anh hơi cúi xuống đem khuôn mặt nghiêm nghị anh tuấn xích lại gần, trong ánh mắt anh thấp thoáng sự nóng bỏng của hoàng hôn mùa hè. Đúng lúc này, cô đã nhắm mắt lại.

Răng môi dây dưa với nhau, cô nâng cánh tay ôm lấy cổ anh, đầu ngón tay lướt dọc xuống theo khớp xương sống hơi nhô ra của anh.

Đàm Yến Tây nhanh chóng phát hiện ra ý đồ lừa bịp rõ ràng của cô, đưa tay lên bắt lấy cổ tay cô, lùi về phía sau rồi nhìn cô như ý muốn cảnh cáo: Đừng đùa với lửa.

Chu Di cười đến nỗi đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

Nụ hôn này dừng lại tại đây, cho dù có tiếp tục đi nữa cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, không giải được cơn nghiện.

Đàm Yến Tây ngồi dậy, hỏi cô: "Còn đau không?"

"Cũng không nghiêm trọng như vậy." Chu Di cười nói: "Uống thuốc giảm đau nên đã đỡ hơn nhiều rồi. Hơn nữa, em muốn nhân cơ hội này đường đường chính chính làm biếng xin nghỉ làm."

Ánh mắt Đàm Yến Tây nhìn về phía đầu giường có một hộp thuốc nho nhỏ, anh cầm lên xem, vỏ ngoài màu xanh trắng, chữ "EVE" viết hoa, nhìn kỹ thì thấy hướng dẫn sử dụng đều ghi bằng tiếng Nhật.

Anh nói: "Tuy vậy cũng không nên để như thế. Để anh nói mẹ Diêu tìm một bác sĩ Trung y khám thử cho em xem như thế nào."

Lúc Chu Di học cấp ba cũng đã từng đi khám qua Trung y. Chu Ký Nhu mỗi ngày đều dậy sớm sắc thuốc cho cô, nấu đến nỗi cả nhà đều là mùi thuốc đắng nghét. Cô uống được nửa năm thì có chút hiệu quả, nhưng vừa ngưng uống thuốc thì lại như cũ. Hơn nữa sợ uống thêm thì dạ dày của cô sẽ không chịu đựng nổi, sau đó cô quyết định từ bỏ, năn nỉ Chu Ký Nhu cho đổi sang uống thuốc giảm đau.

Ban đầu định nói với Đàm Yến Tây không cần mất công, uống cũng không có tác dụng, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện cũ trước đây.

Vả lại, cô có cảm giác rằng cách quan tâm của Đàm Yến Tây có hơi cứng rắn.

Cho nên cô không lên tiếng, chỉ cười cười hỏi anh: "Anh ăn cơm trưa chưa?"

"Ở trên máy bay anh có ăn một chút. Không có khẩu vị lắm."

"Vậy anh có mệt không? Nếu không thì ngủ trưa cùng với em đi."

Đàm Yến Tây cười một tiếng: "Sao lần này không ở cùng em trong chỗ nào rộng rãi hơn cơ chứ."

Đàm Yến Tây cởi giày, nằm xuống bên cạnh Chu Di, đôi chân dài mặc quần tây gác lên nhau, một tay tùy tiện khoác lên đỉnh đầu, tay kia thì vòng qua ôm cô rồi trò chuyện: "Bây giờ không phải là kì nghỉ hè sao? Tống Mãn không có nhà à?"

"Con bé tới phòng tranh luyện vẽ rồi, từ 8 giờ sáng tới 6 giờ tối, nó muốn vẽ 10 tiếng một ngày." Chu Di vừa kể chuyện, một bên thì cầm lấy điện thoại chuyển sang chế độ máy bay. Cho dù là ông trời, sếp lớn của A cũng đừng hòng làm phiền cô.

"Cơ thể em ấy có chịu nổi không?"

"Em nói con bé tự liệu sức mà làm, nhưng mà nó nói không sao cả. Thật ra lúc con bé học cấp hai thành tích rất tốt, tới khi lên cấp ba bệnh tim chuyến biến nghiêm trọng, phải thường xuyên xin nghỉ học, có một lần phải xin nghỉ tới ba tháng. Không theo kịp bài vở trên lớp văn hóa, nên đã chuyển thành sinh viên nghệ thuật."

Đàm Yến Tây cười một tiếng: "Em đi làm có chút tiền lương còm, có nuôi nổi cô bé không?"

"Phải cố thôi. Dù sao thì bây giờ cũng chẳng tiết kiệm được gì."

"Vậy mà nói em sang ở với anh em lại không chịu. Tiết kiệm được một khoản tiền thuê phòng không phải tốt hơn sao?"

Chu Di cười cười, giọng điệu đùa giỡn: "Dù sao thì đó cũng là chỗ ở của Đàm tổng, lỡ đâu một ngày Đàm tổng không còn hứng thú, đuổi tụi em đi thì phải làm sao?"

"Nói nhảm." Đàm Yến Tây vỗ nhẹ trán cô một cái: "Anh đã bảo em tới ở thì nơi đó sau này chính là chỗ của em."

Chu Di im lặng không nói một lúc, không biết trả lời như thế nào, nếu cô thật nghiêm túc phân tích cho anh biết tại sao cô không muốn ở với anh, thì hóa ra cô lại so đo một cách ngu ngốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!