Chương 27: Phí bịt miệng

Vừa hay ngày mai là chủ nhật nên cô không cần phải đi làm.

Chu Di tranh thủ lúc còn sớm nên về nhà thay quần áo, sẵn tiện lấy thêm mấy đồ dùng cần thiết. Cả người cô vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, động tác mở cửa rón rén trông giống như nàng công chúa vừa mới trốn ra khỏi buổi dạ tiệc.

Tống Mãn vẫn chưa dậy, cả phòng đều im ắng.

Kết quả là, khi cô vừa mở cửa phòng ngủ của mình lại chào đón một sự ngạc nhiên mà vui mừng quá đỗi: Cố Phỉ Phỉ đang nằm trên giường ngáy ro ro.

Cô chợt nhận ra, tính tình dù núi Thái Sơn có rung chuyển cũng không hoảng loạn của cô trước kia có lẽ một phần là nhờ công của Cố Phỉ Phỉ, bởi vì Cố Phỉ Phỉ so với việc mở hộp quà bí mật còn kích thích hơn, cô ấy có thế xuất hiện bất thình lình ở bất cứ trường hợp nào.

Chu Di hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Cố Phỉ Phỉ.

Cố Phỉ Phỉ trở mình ôm chăn rồi hơi ngây ngốc nhìn cô, cô ấy mở miệng câu đầu tiên đã muốn trêu chọc Chu Di: "Có phải cậu… ăn chơi lêu lổng cả đêm hôm qua phải không?"

"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói mình à. Rõ ràng là vẫn còn ở Bắc Thành mấy tháng này, cũng không ăn được một bữa cơm với mình. Đã vậy còn xuất hiện bất thình lình như thế này, muốn hù chết người à."

Cố Phỉ Phỉ chột dạ cười cười, "Chuyện đó, không phải đâu… Là do mình bận rộn quá. Ngoài việc vẽ tranh còn phải đối phó với mấy ông già nữa. Hơn nữa trước khi mình tới đã gửi Wechat cho cậu rồi, nhưng cậu không trả lời. Mình hỏi Tống Mãn, nó nói cậu không có ở nhà nên mình mới tới đây."

"Vậy à, chắc là mình không để ý." Tối hôm qua cô bận tới nỗi chân không chạm đất, sau đó lại đi đến chỗ của Đàm Yến Tây, trừ mấy group công việc ra, còn lại cũng không có thời gian xem qua.

Chu Di cởi váy, lục lọi tủ quần áo một hồi mới tìm ra được bộ áo quần mùa hè thoải mái, rồi bỏ thêm mấy bộ nữa vào trong túi để dành thay khi tắm gội.

Cố Phỉ Phỉ hỏi: "Cậu lại định đi nữa à?"

"Đàm Yến Tây nằm viện. Mình tới chăm sóc anh ấy một chút."

"Trên lý thuyết thì loại người như anh ta làm gì thiếu người chăm sóc, sao lại cần cậu ở bên cạnh trông nom cơ chứ?"

"Có ma mới hiểu được. Tối hôm qua lúc mình đến bên cạnh anh ấy chẳng có một ai."

Cố Phỉ Phỉ nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, thành thật khuyên cô một câu: "Đối với loại đàn ông như vậy, rung động là điều tối kỵ."

"Mình biết. Chẳng qua mình có dự cảm là mình và anh ấy sẽ không tiếp tục được bao lâu nữa. Dù sao ít nhất thì mình cũng hy vọng lúc chia tay mình không nợ anh ấy thứ gì."

Cố Phỉ Phỉ cười nói: "Cảm giác của cậu có chính xác không vậy? Sao mình lại nghe được phiên bản là: nghe nói Đàm công tử đối với người mới rất mực chiều chuộng, không những cùng nhau đi du lịch Paris mà còn sử dụng mạng lưới quen biết của mình để lót đường nâng đỡ. Người quen kia của anh ta lại nổi tiếng là ngạo mạn.

Chu Di ngừng một chút rồi mới tiếp tục động tác, mang bộ lễ phục cẩn thận bỏ vào túi chống bụi. May là lúc cô mặc đã rất cẩn thận, ngoại trừ một vài nếp nhăn ra thì không dính một vết bẩn nào nữa.

Cô nói: "Nhắc tới chuyện đó. Mình thật ra không nên đi lên cái gọi là lót đường nâng đỡ ấy."

"Tại sao vậy?"

"Tối hôm qua đụng phải một nhân vật cao cấp người cũ của Đàm Yến Tây. Là một tiểu minh tinh."

"Hai người không cãi nhau đó chứ?"

"Cô ta là ngôi sao, lại có nhiều người nhìn chằm chằm nữa, làm gì muốn từ bỏ sự nghiệp của mình đâu chứ. "

"Vậy chạm mặt thì chạm mặt, làm gì có liên quan gì?" Cố Phỉ Phỉ cười nhạo ra tiếng: "Bây giờ cho dù là mình cùng xã giao với mấy người kia, hết mười lần thì có chín lần là đụng mặt người cũ của lão ấy. Bọn họ lại cùng quen qua cùng một người. Quan hệ rất phức tạp như mạng nhện vậy."

Chu Di nói: "Có người đã kể với mình là trước kia Đàm Yến Tây rất chiều chuộng tiểu minh tinh này, một tay đưa tài nguyên tới đào tạo cô ta thành một tiểu hoa đán tuyến ba. Kết quả thì vừa quay đầu đi anh ấy đã chán ghét, cuối cùng chỉ còn nước chạy đông chạy tây như thế này."

Cố Phỉ Phỉ lặng lẽ chớp mắt, "Bảo bối, mình nói thật này. Mình biết là cậu muốn đề phòng trước cho bản thân mình, nhưng mà giọng cậu…"

Chu Di quay đầu nhìn cô ấy, "Giọng mình làm sao?"

"Có hơi… Giống như đang ghen."

Chu Di nói ngay lập tức: "Mình không ghen." Phủ định quá nhanh, giống như là theo bản năng muốn che đậy vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!