Chương 25: Điểm tựa

Chiều hôm đó, Đàm Yến Tây vẫn đưa Chu Di đi chơi.

Cô một mực muốn xem buổi triển lãm nghệ thuật sắp đặt, từ đầu đến cuối chăm chú không bỏ phí một chút thời gian nào. Chủ đề liên quan đến sự thể hiện trực quan về hiện tượng tự xa lánh*, đại khái là rất trừu tượng.

*Hiện tượng tự xa lánh: human alienation: con người có chiều hướng trở nên xa lạ và xa rời với thực thể sống của chính họ.

Đàm Yến Tây toàn bộ quá trình đều tỏ ra không hứng thú lắm, anh bảo mình là thương nhân, không thưởng thức nổi những thứ trừu tượng như thế này.

Bọn họ xem xong triển lãm, thì đi lang thang trong khu vực bán hàng lưu niệm ở cửa ra vào.

Chu Di cầm một chiếc khuy măng sét bạc có cùng chủ đề với buổi triển lãm đặc biệt hôm nay, hỏi: "Tại sao anh với Triệu Dã có thể làm bạn được với nhau?"

Đàm Yến Tây cười cười: "Nếu xem người có chút qua lại ơn nghĩa đều là bạn, thì số lượng bạn bè của anh có khi ghi được vào kỷ lục Guinness."

"Không lẽ, bạn thật sự của anh chỉ có Vệ Thừa?" Chu Di thả lại chiếc khuy măng sét vào hộp trưng bày.

Đàm Yến Tây thản nhiên nói: "Nghiêm túc mà nói thì vậy cũng không sai."

Nhìn cô đang rời đi, anh đưa tay, kéo cô lại.

Chu Di dừng lại, nhìn anh đầy nghi hoặc.

Đàm Yến Tây nhìn chiếc khuy măng sét trong chiếc hộp trưng bày, so với cô còn có vẻ nghi hoặc hơn, tựa như đang hỏi, nếu không mua, cô kéo tay anh ra so để làm gì?

Chu Di cười: "Anh muốn à? Em tưởng rằng anh không thích." Cô xem lại hiệu và giá, hai chiếc khuy măng sét nho nhỏ mà tận hơn hai trăm tệ, quả thật hơi đau lòng. Nhưng cuối cùng vẫn gọi nhân viên đến, nhờ lấy hai cái mới gói lại.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Cái này có thể xem là quà sinh nhật em thiếu anh không?"

Đàm Yến Tây liếc cô một cái, "Anh cũng quên béng đi mất, may có em nhắc."

Chu Di vội vàng nói: "Vậy xem như anh không nghe thấy đi!"

Đàm Yến Tây cười nói: "Lần này thì ghi rõ giấy trắng mực đen rồi."

Chu Di lại trả tiền chung thêm mấy quyển sổ, một tập bưu thiếp, mang về làm kỷ niệm.

Buổi tối, sau khi ăn cùng nhau, Đàm Yến Tây đưa cô trở về nhà. Dù xin nghỉ, vẫn có một số việc phải làm cho xong nếu không muốn ảnh hưởng đến tiến độ của cả nhóm.

Xe đậu ở đầu đường, Chu Di chủ động xích lại gần hôn Đàm Yến Tây rồi mới xuống xe.

Tầm tám giờ tối, chính là thời điểm ồn ào náo nhiệt nhất của con ngõ. Người già đi lại, bọn trẻ nô đùa. Đối diện đường, có người mở hàng để đặt bàn cờ vây cho mọi người giao lưu thi đấu.

Chu Di đi được nửa đường, bỗng dừng bước chân lại.

Phía trước mặt cô là Trình Nhất Niệm và Thôi Giai Hàng.

Trình Nhất Niệm mặc một chiếc áo phông cùng một chiếc váy thắt đai màu xanh, đi đôi giày vải, trông có vẻ rất nhỏ nhắn và ngoan ngoãn. Thôi Giai Hàng cũng mặc áo phông và quần thể thao. Trông hai người rất xứng đôi, tựa như một cặp đôi học sinh.

Bọn họ nắm tay nhau, vừa đi vừa nói chuyện, ban đầu cũng không để ý đến cô, cho đến khi Trình Nhất Niệm lơ đãng giương mắt nhìn, không tự chủ dừng chân lại. Thôi Giai Hàng cũng dừng theo, ngẩng đầu nhìn lên.

Hai người sửng sốt một lát.

Chu Di cười cười, biểu hiện không một chút khác lạ, "Đi chơi à?"

Trình Nhất Niệm không tránh khỏi lúng túng: "Ừ, đi xem phim."

Chu Di gật đầu một cái: "Vậy mình về nhà trước nhé? Hai người đi chơi vui vẻ."

"… Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!