Chu Di nhanh chóng lùi về phía sau, giương mắt, thấp giọng: "Đồng ý chưa?"
Đàm Yến Tây không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tựa như bảo, dĩ nhiên rồi, có cái gì mà không thể đồng ý với em được chứ. Đôi mắt anh thật sự dài và sâu, đôi mắt dễ làm người ta phải đắm chìm vào đấy.
Lúc này, Chu Di vẫn luôn cảnh giác, trong đầu như có một hồi chuông báo động kéo cô lại trước khi thực sự sa ngã vào vực sâu vạn trượng. Cô thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú vào cổ áo anh, "Còn có chuyện thứ hai nữa. Là anh nhờ anh Vệ Thừa đúng không?"
Đàm Yến Tây: "Anh nhờ chuyện gì chứ?"
"Đừng có mà giả ngốc. Vệ Thừa quen biết anh từ nhỏ, hẳn là phải nể mặt anh. Làm gì có chuyện mới lần đầu gặp mặt đã không thông qua anh mời em làm việc chứ? Trừ khi là anh nói trước với anh ấy."
Đàm Yến Tây nhìn cô nghiền ngẫm. "Em thông minh quá, từ đây về sau làm sao anh có thể lừa được em?"
"Tại sao phải lừa em."
"Chẳng lẽ không bao giờ cho anh phạm phải sai lầm gì sao?" Đàm Yến Tây nói đùa.
"Anh có thể giải thích, có thể xin em tha thứ mà, vì sao phải lừa em? Em có phải trẻ con đâu. Con nít mới có chuyện gì, phát một viên kẹo thì trời quang mây tạnh."
Đàm Yến Tây vừa định lên tiếng, Chu Di đã nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn nhẹ lên môi anh, "Để em đoán xem, bây giờ anh đang nghĩ gì được không?"
"Em nói thử xem."
"Anh nhất định đang suy nghĩ, cô gái này tại sao lại rõ ràng như thế, đúng là chẳng thú vị tẹo nào."
Đàm Yến Tây bật cười, "Di Di, nói lời này là em đang xem thường người khác rồi." Đàm Yến Tây nói vậy, Chu Di lập tức như bị điểm trúng tử huyệt, gì mà kiêu căng chứ? Cô thực sự không có. Ngơ ngác một lúc, cô mới lại tiếp lời: "Anh Vệ Thừa thực sự thiếu người, hay là do anh tác động thêm?"
Đàm Yến Tây nói: "Cậu ấy thực sự thiếu người, anh chỉ tranh thủ một chút".
Đàm Yến Tây đưa tay véo nhẹ má cô: "Là anh trước đây đã phá một cơ hội việc làm của em, giờ bồi thường lại cho em. Đừng có giở tính khí trẻ con ra với anh mà không đồng ý một sự kiện xã giao quan trọng như thế nhé. Em đã nỗ lực và đạt được, vậy thì nó là của em."
Chu Di không nói nên lời. Từ dạo ở Paris đến nay đã qua lâu như vậy, mà anh vẫn còn nhớ rõ và chuộc lỗi chân thành như thế.
Dù rằng có qua có lại, nghe thì có vẻ ổn, nhưng cô cũng thực sự được lợi rồi. Dù sao thì phải có công mài sắt mới có ngày nên kim… Miễn đừng làm hỏng việc của bạn bè, làm cho cả anh và cô cùng mất mặt là được. Không lâu sau, xe về đến căn hộ của Đàm Yến Tây. Chu Di cầm theo bộ quần áo ngủ đã để sẵn vào túi giấy bên cạnh xuống xe. Vào đến nhà, tắm xong, lại phát hiện trong nơi để quần áo của Đàm Yến Tây có thêm một chiếc tủ hai cánh, bên trong ngoài quần áo ngủ chuẩn bị cho cô, còn có một ít quần áo cơ bản như áo sơ mi, quần jeans và váy ngắn đơn giản, dư sức để đối phó với bất kỳ tình huống nào.
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu trong phòng thay đồ, cởi váy, nhìn bộ quần áo treo trên chiếc mắc áo đen, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Họ đã từng cãi vả, đã từng đặt ra giới hạn cuối cùng của nhau, nên giữa họ hầu như không có bất kỳ nguy cơ tái diễn xung đột nào. Cô phát hiện Đàm Yến Tây đối với cô có vẻ giảm nhiều đi thái độ khinh khỉnh trêu đùa như đối với một món đồ chơi. Nhưng, càng ở gần một người hoàn mỹ như anh, cô lại bất chợt có một cảm giác hoang mang.
Tựa như bản thân đang cầm trong tay một thứ mơ hồ như một ngọn gió, ngỡ rằng đã nắm đủ chặt, nhưng đến lúc len lén hé mở ra nhìn thì lại chẳng có gì bên trong.
Đàm Yến Tây ngồi trong phòng khách, dùng điện thoại di động vào Wechat giải quyết công việc. Một lát sau lại đi vào phòng ngủ, cầm theo một tập tài liệu tối qua vứt trên ghế salon.
Anh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, không khỏi dừng chân lại. Sau đó ném điện thoại di động lên giường, kéo quần áo, mở cánh cửa kiếng rồi đi thẳng vào bên trong. Cửa phòng tắm bị đẩy ra một chút làm Chu Di sợ đến hết hồn. Đàm Yến Tây quần áo vẫn chỉnh tề, cứ như vậy bước vào. Vòi sen bắn trúng người làm áo sơ mi của anh trong chớp mắt ướt đẫm.
Trong làn hơi nước mờ ảo, anh nắm lấy cổ tay cô và đặt tay cô vào chỗ thắt lưng của mình, tựa như để cô tiếp tục chuyện tiếp theo.
…
Chu Di thực sự hối hận rằng lần trước tự rẻ rúng bản thân mà chẳng thu được chút lợi ích nào, lần này còn bị đòi lại.
Trong làn hơi mờ ảo mông lung, cô quay đầu nhìn anh.
Mái tóc anh bị ướt, mềm mại rủ xuống trán. Làn tóc đen như mực lại càng làm nổi bật lên nước da trắng. Vẻ ngoài thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt đen ấy lại nóng bỏng như thiêu đốt.
Bản thân cô cũng bắt đầu dâng lên một cảm giác ham muốn.
Lúc kết thúc, nước từ vòi sen vẫn xối xuống như mưa xào xạc.
Đàm Yến Tây thì thầm, khẽ cười vào tai cô: "Như này cũng tiết kiệm được khối việc phiền phức về sau."
Chu Di không nói một lời, nhưng lại không nghe vào tai được lời anh nói. Cô uể oải đẩy anh ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!