Chương 22: Náo loạn sáng sớm

Chu Di đang ngủ mê mệt thì trợn mắt nhìn, thuận tay bấm tắt đồng hồ báo thức, nhưng phải đến nửa tiếng sau mới tỉnh dậy.

Sau đó lật đật bò dậy rửa mặt, nhìn lại cũng không còn đủ thời gian để cô trang điểm sơ qua.

Cô đứng trước gương trong phòng thay đồ chỉnh trang lại quần áo lại lần nữa. Đàm Yến Tây tỉnh dậy, vừa đi tới vừa ngáp dài ngáp ngắn, cười nói: "Lớn tiếng vậy, ai không biết còn tưởng có người muốn ra tiền tuyến đánh giặc đấy."

Lúc này anh vẫn muốn náo loạn thêm, bước tới ôm eo cô và định ôm hôn thêm một chút.

Chu Di đưa tay đẩy mặt anh ra, "Em thật sự trễ rồi! Còn không kịp về thay quần áo."

Đàm Yến Tây cười một tiếng, "Anh cũng đâu có làm bẩn quần áo em đâu, có bẩn cũng là của anh mà?"

Chu Di không còn thời gian để mắng cái vẻ phong lưu của anh nữa, "Không thay sợ người ta lại bàn tán."

"Bàn tán cái gì? Mấy người bàn tán đó không có đời sống tình dục sao?"

"…" Chu Di quay đầu lại trừng anh một cái, "Lần sau phiền anh muốn gặp thì phải báo trước với em một ngày, để em chuẩn bị cho đàng hoàng."

"Vậy có cần phải gửi thông báo chính thức không?"

Chu Di tức đến giậm chân, Đàm Yến Tây nâng cằm cô lên, thành công hôn trộm một cái thật nhanh rồi kịp thời xoay người bỏ chạy. Khi đã đi vào phòng tắm, anh lại nói: "Xe đã đợi sẵn dưới lầu, đưa em thẳng đến công ty, không trễ được đâu."

"Nhưng hôm nay đường sá ngập nước. Thể nào cũng sẽ tắc đường cho mà xem."

"Nếu vậy cũng chẳng phải mỗi mình em đến trễ, thế thì không cần phải sợ."

Chu Di không bớt căng thẳng đi chút nào, "Anh là chủ, có đồng cảm được với tầng lớp "súc vật công ty"* như bọn em được đâu."

*Xã súc: là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản, có nghĩa là "Súc vật của công ty. Từ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra nhiều nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Chu Di sửa soạn đồ đạc xong và chuẩn bị đi.

Lúc này, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Đàm Yến Tây ló người ra nói: "Anh bảo này."

Chu Di dừng chân, nhìn anh với bộ dạng quần áo ngủ rộng mở, lộ rõ cơ bụng săn chắc. Cô không khỏi dời mắt đi chỗ khác, chờ anh lên tiếng.

Đàm Yến Tây nói: "Mua mấy bộ quần áo để lại chỗ này, sau này muốn đến thì đến."

Chu Di cũng biết anh chẳng nói được lời gì tốt đẹp, "Anh tự lo thân mình đi! Em thật sự phải đi rồi!"

Sau lưng còn truyền đến tiếng Đàm Yến Tây cười ha ha.

Chu Di có hơi tức giận khi nghe tiếng anh cười, nâng cổ tay liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy hai phút cũng chẳng nhiều là bao nên cô bất chợt xoay người lại.

Đàm Yến Tây còn chưa kịp phản ứng, cô đã lách theo khe cửa mà đi vào.

Vòi sen chưa tắt, trong phòng tắm chỉ le lói một ngọn đèn chiếu sáng. Đàm Yến Tây trố mắt nhìn Chu Di đến gần, lúc này còn cách anh không quá nửa bước. Cô giơ tay lên.

Hai người đứng đối mặt nhau, đôi mắt anh vừa cụp xuống đã lập tức nhìn thấy đôi hàng mi thật dài của cô, phủ bóng trên gò má tạo thành hai vệt bóng xám nhạt.

Lỗ tai cô rõ ràng lại ửng đỏ lên.

Đàm Yến Tây không nhịn được, cổ họng phát ra một tiếng rên khẽ, giơ tay lên bắt lấy cổ tay cô, cũng không biết là nên ngăn cô lại, hay là bảo cô tiếp tục, nhưng đừng phóng túng quá.

Song, Chu Di lại nhẹ nhàng lùi lại một bước, "Gặp lại sau, Đàm tổng."

Cô vừa nói vừa đẩy cánh cửa phòng tắm ra, rồi chạy đi mất.

Đàm Yến Tây dở khóc dở cười cúi đầu liếc mắt nhìn bản thân mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!