Chương 2: Cẩm tú hóa tro tàn

Lúc mở cửa, Chu Di cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để tránh gây ồn cho người trong nhà.

Cửa vừa mở ra, trong phòng khách vẫn còn sáng đèn. Cửa phòng Trình Nhất Niệm mở hé, cô ấy đang ngồi trước bàn học, đối diện là màn hình máy tính sáng mờ mờ.

Sau khi thay giày và treo áo khoác ngoài lên móc sau cửa, Chu Di đi đến đẩy cửa ra rồi nhỏ giọng hỏi thăm: "Chưa ngủ nữa à?"

Chu Di và Trình Nhất Niệm là bạn học chung thời Đại học. Cả hai đều ở khoa ngoại ngữ, một người học tiếng Pháp, một người học tiếng Nhật.

Mới tốt nghiệp nên cũng chẳng khá giả gì, hai người thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ tại một tiểu khu khá cũ. Tuy đủ tiện nghi nhưng lại cách nơi làm việc rất xa, mỗi ngày đi làm đều mất tận một tiếng đồng hồ.

Vốn liếng của người trẻ tuổi là thanh xuân và sức khỏe. Đương nhiên họ có khả năng chịu đựng việc thức khuya dậy sớm, nhưng Trình Nhất Niệm còn có một trái tim yêu nghề. Cô ấy làm phiên dịch viên cho một nhóm phụ đề, mỗi lần nhận được nguồn phim là phải thức trắng cả đêm.

Trình Nhất Niệm quay đầu, vẻ mặt buồn ngủ viết đầy câu "mình không chịu được nữa rồi", bảo: "Sắp rồi, làm xong đoạn cuối cùng này mình đi ngủ ngay. Trên bàn có hạt dẻ rang chưa ăn hết đó, cậu có muốn ăn không?"

"Không ăn đâu, trễ như này ăn không tiêu hóa được —– Mà cậu tắm chưa?" Chu Di tháo dây thun đeo ở cổ tay ra buộc tóc lên.

"Tắm rồi."

"Vậy mình đi tắm nha, mặc kệ cậu đó."

"Đi đi đi đi."

Thời điểm đi ngang qua bàn ăn, Chu Di nhìn thấy túi hạt dẻ rang trên đó, bèn đưa tay lấy một hạt.

Hạt dẻ đã há miệng nên bóc ra rất dễ. Ngọt thì ngọt thật, nhưng nguội mất tiêu rồi, thành ra nuốt chẳng trôi.

Mấy đôi tất phơi trên bệ cửa sổ ngay trên lò sưởi hồi sáng đã khô ráo. Chu Di thu gom chúng lại rồi cầm hết về phòng ngủ.

Dù tiếng động có nhỏ đến đâu thì đèn ngoài phòng khách hắt vào vẫn đánh thức em gái Tống Mãn đang ngủ trên giường. Cô bé ngồi dậy, mơ mơ màng màng hỏi: "Mới tan làm hả chị?"

"Ừm."

Chu Di thay quần áo, vắt đồ ngủ trên vai đi đến phòng tắm, tắm rửa xong xuôi lại quay về phòng.

Trong bóng tối, chút ánh sáng yếu ớt chợt lóe lên.

Chu Di đóng cửa phòng, cầm điện thoại chỉ còn lại ít pin rọi đường đi đến bên mép giường. Sau khi cắm sạc cho điện thoại, cô đặt nó trên tủ đầu giường.

Tiếp đó vén chăn lên.

Tống Mãn cầm điện thoại đang sáng màn hình, rúc bên trong chăn run lẩy bẩy, đôi mắt mở to dòm cô cười ngượng ngùng.

"….." Chu Di cạn lời, "Còn chơi điện thoại nữa à, sao em chưa ngủ, không muốn sống nữa có đúng không?"

"Đừng mắng đừng mắng, đứa trẻ bị mắng sắp ngốc luôn rồi." Tống Mãn khóc huhu cầu xin tha thứ, sau đó điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném qua bên cạnh, "Em bị đánh thức nên không ngủ lại được thôi mà."

"Không ngủ được cũng phải ngủ." Chu Di nằm xuống giường: "Hết đợt này vào nằm viện cho chị, khỏi phải gieo họa nữa."

Tống Mãn cười hì hì đáp: "Nhưng mà tiền phẫu thuật…"

"Chị gom đủ rồi."

Tống Mãn hơi sửng sốt, xoay người về phía cô: "Chị lấy tiền ở đâu ra vậy?"

"Mượn."

"Chị tìm ai mượn, đừng bảo là Đỗ Vũ Hành nhé?"

Chu Di nghe tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ, tựa như đang len lỏi vào trong xương tủy, đầu đau nhức bực bội, ý thức gần như đến bên bờ rã rời, "….. Không liên quan gì đến anh ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!