Chương 17: Nhà thơ và sơn tước xanh*

*Sơn tước xanh: một loài chim nhỏ thuộc họ chim bạc má, kích thước nhỏ hơn một chút so với chim sẻ.

Chu Di nói: " Những kẻ có tiền như các anh rõ là biết cách sai bảo người khác." Cô dành một giây đồng cảm với Monica, dù sao cũng chỉ là kẻ làm công trong xã hội.

"Vậy mà em còn cười?"

"Em làm gì có."

Đàm Yến Tây đưa tay chạm vào khóe miệng đang nhếch lên của cô rồi nhẹ nhàng mở ngón tay ra, nhưng rốt cuộc không kìm được, cô vẫn bật cười.

Đàm Yến Tây nhìn cô: "Thế này có vui không?"

Cô rất thản nhiên cười với anh: "Anh dỗ dành em như vậy, sao em lại không vui."

Đàm Yến Tây mỉm cười, dùng ngón tay bóp nhẹ lên má rồi giúp cô đi vào trong, lại nói thêm: "Cũng không hoàn toàn là vì em đâu, hầu như khách sạn đều cấm hút thuốc, nếu ở lâu anh cũng không chịu được."

Chu Di đi loanh quanh trong phòng, căn hộ đầy đủ tiện nghi, cô thừa nhận thói quen đạo mạo văn nghệ sĩ từ thời thiếu nữ của mình đang trỗi dậy. Hiện tại cô đang cởi giày bước chân trần trên nền gạch mát lạnh, tưởng tượng mình là nữ chính trong phim.

Trong tủ lạnh có nước tinh khiết, Chu Di lấy một chai ra mở nắp, trong khi uống nước cô bước ra ban công tìm Đàm Yến Tây.

Anh ngồi trên chiếc ghế mây, gác chân lên bàn trà rồi hút thuốc, trong góc có đặt một chậu hướng dương xanh nhạt cao bằng nửa người được chiếu sáng bởi ánh đèn, đổ bóng mờ trên nền gạch.

Chu Di dựa vào lan can sắt màu đen nhìn ra ngoài, nếu cô nhớ không lầm thì phía tây chính là rừng Bren.

Lúc trước cô đi lại ở Paris đều phụ thuộc vào xe đạp, gần đó có nhiều Đại sứ quán nên cô đã từng đến để đi dạo xung quanh.

Đôi khi một vài con đường trông bình thường vào ban ngày nhưng khi đêm đến ánh đèn sáng lên, ánh sáng màu vàng cam sẽ chiếu xuống từng ngóc ngách tạo thành một chùm tia sáng cố định, rọi vào mái hiên màu xanh lá đậm của cửa hàng, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh sẫm, tựa như bức tranh sơn dầu "Cà phê vỉa hè trong đêm" của Van Gogh. (1)

Chu Di nằm trên lan can nhìn một lúc mới hỏi Đàm Yến Tây: "Bữa tối chúng ta ăn gì?"

"Gần đây có nhà hàng nào không? Chúng ta đi ăn tạm một chút. Lát nữa sẽ có người tới đây bàn bạc chút chuyện."

Đàm Yến Tây hút xong điếu thuốc đang cháy dở rồi lại cùng Chu Di đi xuống lầu lần nữa.

Sau khi đi bộ hai con phố, họ tìm thấy một nhà hàng nhỏ, gọi mỗi người một phần bít tết và uống phân nửa chai rượu nho trắng.

Lúc trở về họ lại đi trên một con đường khác, vì Chu Di sực nhớ ra gần đây có một tiệm bánh mì ăn rất ngon.

Chu Di phấn khích khi nhìn thấy cửa hàng vẫn còn mở cửa, trong tủ kính phát ra ánh đèn màu vàng ấm áp, cô bảo Đàm Yến Tây chờ một chút: "Chỗ này vỏ bánh ở bên ngoài làm bằng mỡ bò AOP, ăn rất ngon, em đi mua một ít để ngày mai ăn sáng."

*AOP: (Appellation d"Origine Contrôlée – Chỉ dẫn địa lý) Là dấu hiệu chính thức của Liên minh Châu Âu có thể nhận biết được bằng biểu tượng màu đỏ và vàng, dùng để chứng thực nguồn gốc xuất xứ và chất lượng của các sản phẩm nông sản thực phẩm và các sản phẩm rượu từ nho. AOP đảm bảo với người tiêu dùng về danh tiếng chất lượng của sản phẩm, đồng thời đảm bảo tất cả nguyên vật liệu và toàn bộ quy trình sản xuất đến lúc tạo ra thành phẩm đều diễn ra trong vùng địa lý xác định.

Đàm Yến Tây cười gật đầu.

Vài phút trôi qua, Chu Di cầm túi giấy đi từ trong cửa hàng ra thì nhìn thấy Đàm Yến Tây đang giơ cổ tay xem đồng hồ, liền hỏi: "Đi thôi? Có phải làm trễ thời gian của anh rồi không?"

"Không sao đâu. Có muộn cậu ta cũng phải chờ."

Người đang đợi ở tầng dưới căn hộ là một trong những người duy nhất Chu Di nhớ rõ trong đoàn thanh tra lần này, Doãn Sách.

Anh ấy mặc một bộ vest lịch sự, trên tay cầm một chiếc cặp da đen, đeo cặp kính gọng mỏng, dáng vẻ anh tuấn mang đến cho người ta cảm giác rất chính trực. Nhìn thấy Đàm Yến Tây xuất hiện, anh ấy kính cẩn gọi: "Anh Ba."

Nhìn qua Chu Di, bởi vì không biết nên gọi cô như thế nào nên anh ấy khẽ gật đầu.

Sau khi mở cửa, Đàm Yến Tây đi phía trước, Chu Di cố ý lùi lại phía sau hai bước, Doãn Sách thấy vậy cũng lịch sự đứng yên tại chỗ rồi mỉm cười nhường đường cho Chu Di đi trước.

Đàm Yến Tây lúc này mới quay đầu nhìn lại, nắm lấy cổ tay Chu Di rồi dắt cô đi theo bên cạnh mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!