Chương 16: Bay Đêm, Vol de Nuit

Vẻ mặt Chu Di trở nên lạnh nhạt trong nháy mắt, vừa giơ tay gạt ngón tay anh ra vừa cất giọng nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: "Em mệt quá, buồn ngủ nữa, còn phải giữ giọng để phiên dịch cho các anh đấy."

Dứt lời, cô kéo áo khoác đắp lên đùi thay cho tấm chăn.

Đàm Yến Tây tóm lấy bàn tay cô, vẫn nở nụ cười không mấy bận tâm: "Tránh cái gì? Mới như vậy đã sợ à?"

Chu Di không muốn mạnh miệng bảo còn lâu mình mới sợ, nhưng cái cô sợ không phải là chữ "thích" này mà là giọng điệu trong lời nói của anh, nó giống như phát hiện ra một món bảo bối mới lạ nên quyết tâm phải sưu tầm được chứ chẳng có ý gì khác cả.

Chu Di chuyển tầm mắt nhìn sang anh, cười nói: "Em không quen nghe lời tỏ tình rẻ tiền gửi theo nhóm này."

Đàm Yến Tây hơi nhướng mày: "Em nghĩ rằng ai cũng được nghe đấy à?"

"Vậy tại sao lại là em nghe? Em đặc biệt hơn họ sao?" Chu Di cười nhìn anh, giọng bình tĩnh, âm sắc có đôi chút biến ảo khôn lường: "Nhưng dựa vào đâu mà em đặc biệt hơn họ."

Đàm Yến Tây lại cười vang trong chốc lát, trước giờ người khác chỉ hỏi anh có phải em đặc biệt hơn các cô gái khác không?

Nhưng cô lại hỏi dựa vào đâu mà em đặc biệt hơn họ.

Đàm Yến Tây đáp: "Ai đã bảo không nói đến những thứ này hả?"

"Là anh nhắc đến trước mà."

"Anh có sao?"

"Anh bảo là "ai ai" đấy còn gì…"

"Vậy cũng tính hả? Phạm vi hơi rộng đấy."

"Thế tại sao không được tính?"

Đàm Yến Tây cười cười: "Nói chuyện với em đuối thật, không cẩn thận là bí trong tay em luôn."

"Anh có thể không nói chuyện với em."

"Anh không nói lời nào hết…" Đàm Yến Tây ghé đến gần, sau đó một cái bóng phủ trên đầu, chặn cô lại trong một góc nhỏ giữa hai cánh tay người đàn ông. Anh nở nụ cười không đứng đắn: "Anh chỉ dùng miệng. Có được không?"

Muốn chết cho xong.

Chu Di đưa tay đẩy anh, cả hai tay cô đều bị anh tóm gọn nên không thể nhúc nhích được.

Cô có cảm giác váng đầu hoa mắt, trong một góc chẳng ai hay biết ở độ cao vạn trượng, từ hơi thở đến cổ họng đều là không khí mát lạnh trên người anh.

Cô bất chợt nghĩ có lẽ nụ hôn này là một sự thể nghiệm của khứu giác và vị giác giữa sự trộn lẫn của trái phật thủ, cây an tức hương và cây bạch đàn. Guerlain có một loại nước hoa được lấy cảm hứng từ cuốn tiểu thuyết của Exupery.

Tên là Bay Đêm, Vol de Nuit.Khách sạn nơi đoàn khảo sát dừng chân nằm gần quảng trường Vendome quận 1, cách sân bay Charles

-de

-Gaulle 30km. Đã đặt sẵn hai chiếc xe thương vụ chờ bên trong sân bay, Chu Di và Đàm Yến Tây ngồi riêng một chiếc.

Mọi người đã có một đêm xóc nảy nên không chơi bời thêm gì nữa, ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi trước, buổi trưa sẽ lên kế hoạch tiếp.

Sau khi về phòng, Chu Di và Đàm Yến Tây mỗi người vọt vào tắm rửa, rồi đôi bên nằm xuống giường đánh một giấc say sưa.

Đến hơn mười một giờ rưỡi trưa, Chu Di tỉnh giấc, xem điện thoại thì thấy Monica nhắn trong nhóm gọi mọi người đến nhà hàng dùng cơm.

Cô quay đầu nhìn, Đàm Yến Tây vẫn còn ngủ. Thế là cô không đánh thức anh mà rời giường trước.

Bên cửa sổ có một bàn trà nhỏ, cô bước đến mở cửa sổ ra rồi ngồi xuống đó chống má, vừa ngước mắt lên là có thể trông thấy bức tượng đồng trên quảng trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!