Chu Di nói: "Nhưng hôm nay muộn quá rồi. Em lại vừa uống rượu với bạn, bây giờ buồn ngủ quá."
"Xe đang đi trên đường, nửa tiếng nữa đến nơi. Nếu em mệt thì về nhà nghỉ một lúc đi, xe đến anh gọi điện thoại cho em." Giọng của Đàm Yến Tây dịu dàng, nhưng trong lời nói thấp thoáng ý cứng rắn không cho từ chối.
Về nhà rồi lại đi sợ rằng sẽ làm phiền giấc ngủ của Tống Mãn và Trình Nhất Niệm, thế nên Chu Di không lên nhà mà vòng về lại giao lộ.
Gần đó có một cửa hàng tiện lợi, cô đi vào mua một chai trà ô long, sau đó đi thêm một đoạn nữa dọc theo đường cái đến một trạm xe buýt ở khu này.
Đương nhiên vào thời điểm rạng sáng như bây giờ sẽ không có chuyến xe nào chạy qua, Chu Di phủi bụi rồi ngồi xuống ghế dài trong chỗ chờ xe. Phía sau lưng là vỉa hè, thỉnh thoảng có dăm ba tiếng bước chân.
Ngồi lâu, cơn buồn ngủ do men say bắt đầu ập đến. Chu Di ngồi nghiêng người, một cánh tay đặt trên lưng ghế và gối đầu lên đó.
Đột nhiên, một tiếng còi xe vang lên đánh thức cô.
Chu Di hốt hoảng vội vàng ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, thấy một chiếc xe đen đã hạ cửa kính xuống dừng lại bên ngoài làn đường của xe buýt trước mặt. Cô nheo mắt xem thử, hình như thoáng thấy người ngồi ở ghế tài xế là Đàm Yến Tây?
Cô chần chừ đứng lên, mãi đến khi chiếc xe ấy lại bấm còi một lần nữa thì cô mới xách túi đi đến.
Mới đi hai bước bỗng dừng lại, rồi cô vòng về lấy chai trà ô long còn để trên ghế dài.
Sau khi mở cửa ngồi lên xe, Đàm Yến Tây cất tiếng trêu: "Không sợ gặp người xấu à, ngồi ngoài đường mà em cũng ngủ được."
Ban đầu anh vốn không biết ban đêm có cấm xe chạy vào làn xe buýt không nên mới giảm tốc độ xe lại, ai ngờ lại trông thấy một người ngồi chỗ trạm chờ, thoạt nhìn rất giống cô.
Nếu không để ý cẩn thận thì e là sẽ bỏ lỡ.
Chu Di ngáp một cái: "Nếu không phải vì chờ anh, bây giờ em đang nằm trên giường ngủ rồi."
"Mệt thì em ngủ trên xe đi. Hoa kia sắp rụng rồi, sợ qua tối nay em không thể thấy được."
Chu Di sững lại: "Đã nở rất nhiều ngày rồi ạ?"
Khi ấy cô chỉ thuận miệng nói thế thôi, vậy mà Đàm Yến Tây còn ghi nhớ thay cô.
"Mẹ Diêu nói vậy."
Chu Di nghe được trọng điểm trong lời nói: "Mấy ngày nay anh không ở Bắc Thành sao?"
"Nếu anh ở đây thì thể nào cũng sẽ dành thời gian gặp em." Anh nhìn cô, giọng nói đùa giỡn: "Người nào đó thì chẳng hề nhớ anh, đừng nói đến điện thoại, mà ngay cả Wechat cũng không thèm nhắn lấy một tin."
"Sợ làm phiền anh mà." Chu Di khẽ mỉm cười, cố ý nói.
Đàm Yến Tây biết rõ cô có ý nói dối để vượt ải nên chỉ cười một tiếng. Một tay anh đặt trên vô lăng, tay còn lại tìm thuốc lá.
Chu Di nhìn thấy hộp thuốc trước nên đưa tay cầm lên rút ra một điếu và châm lửa, sau đó cô quay đầu lọc lại rồi đưa đến.
Ánh mắt Đàm Yến Tây nhìn xuống, nhưng không chủ động nhích đến gần.
Chu Di đành rướn người qua, để điếu thuốc sát bên miệng anh.
Khi này anh mới hơi cúi đầu ngậm lấy.
Vào khoảnh khắc đến gần này, Chu Di mới nhìn ra vẻ phong trần mệt mỏi trên mặt anh, cô hỏi: "Mấy ngày nay anh bận nhiều việc lắm sao?"
Đàm Yến Tây nhả ra một đợt khói, tay phải duỗi ra nhẹ nhàng gảy tàn thuốc vào gạt tàn: "Anh ở vùng khác họp mấy ngày."
"Hôm nay anh mới về à?"
"Ừ, mười giờ tối máy bay hạ cánh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!