Chương 12: Giác ngộ và cảnh cáo

Ngày trước khi buổi tiệc sinh nhật diễn ra, Đàm Yến Tây vẫn không tránh được việc ôm một bụng tức vì Doãn Hàm Ngọc.

Anh cả Đàm Khiên Bắc đặt bàn, chỉ người trong nhà được tham dự nhưng vẫn ngồi đầy cả hai bàn.

Ông cụ Đàm có hai người con trai, bác cả của Đàm Yến Tây và Đàm Chấn Sơn – cha của anh. Bác cả sinh được một cô con gái, chính là chị họ của anh. Nếu tính cả chị họ thì Đàm Yến Tây đứng hàng thứ ba.

Đàm Yến Tây và anh cả Đàm Khiên Bắc cùng cha khác mẹ.

Lúc ấy phải tuân theo quy định một nhà chỉ được sinh một con, sau khi vợ đầu của Đàm Chấn Sơn qua đời, ông đi bước nữa với người vợ hai là Doãn Hàm Ngọc và sinh ra Đàm Yến Tây.

Hiện tại Đàm Yến Tây là nhân vật chính nên anh không được phép làm trái quy tắc. Anh ngoan ngoãn cầm ly rượu và nâng ly với người lớn trong nhà.

Ông cụ Đàm chợt ngẩng đầu hỏi Đàm Yến Tây: "Cháu đón sinh nhật, sao Tư Nam lại không đến?"

Đàm Yến Tây và Chúc Tư Nam đã có một thỏa thuận từ lâu là không được từ chối hỗ trợ nhau tham gia tiệc sinh nhật của người thân đôi bên, những trường hợp khác có thể không gặp thì không cần gặp cũng được, dù sao ai cũng bận tối mắt tối mũi, diễn kịch thì càng mệt mỏi hơn. Tác thành cho nhau, bỏ qua cho nhau là được rồi.

Đàm Yến Tây cười nói: "Tư Nam có chuyện cần ra nước ngoài ạ."

Đàm Chấn Sơn cũng mỉa mai một câu: "Con cũng ba mươi rồi. Mau chóng quyết định với Tư Nam đi."

Đàm Yến Tây đáp một tiếng, thái độ không quan tâm là mấy.

Ông cụ Đàm, Đàm Chấn Sơn và Đàm Khiên Bắc, ba con người ba thế hệ nhưng đều có một điểm chung là vẻ không giận tự uy của mình. Có sự hiện diện của họ, bất kỳ buổi tiệc gia đình nào cũng có thể trở thành buổi xã giao hỗ trợ trao đổi tin tức.

Sợ rằng ngay cả tiệc xã giao bình thường cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn thế này đôi chút.

Giữa buổi tiệc, Đàm Yến Tây và Đàm Khiên Bắc có trò chuyện riêng dăm ba câu, nhắc lại chuyện Hầu Cảnh Diệu mà anh ấy đã yêu cầu anh làm lần trước.

Vẻ mặt Đàm Khiên Bắc trầm như nước, "Anh đã từng nói với em rồi, một là một, hai là hai. Anh không xen vào chuyện nhà họ Hầu, em bảo Hầu Nhị nên đi đường tắt nào thì đi đường tắt đó."

Đàm Yến Tây cười bảo: "Tóm lại em đã chuyển lời đến họ, còn anh cả quyết định thế nào thì đó là việc của anh cả."

Đàm Khiên Bắc sống ba mươi mấy năm nay đã thành thạo việc che giấu tâm tư, thấp giọng hỏi: "Yến Tây, em và nhà họ Hầu thân thiết đến đâu?"

"Em với Hầu Nhị có chút quan hệ cá nhân, không liên quan gì đến việc làm ăn nhà cậu ấy."

Đàm Khiên Bắc gật đầu: "Nên cắt đứt thì cắt đi."

Đáy lòng Đàm Yến Tây đột nhiên lạnh rét.

Kết thúc bữa cơm, ai cũng có việc riêng nên rối rít ra về.

Doãn Hàm Ngọc gọi riêng Đàm Yến Tây lại.

Bà ta mặc một chiếc đầm đỏ nhạt thêu họa tiết màu tối, khoác áo choàng lông màu xám nhạt, cổ tay đeo một chiếc vòng phỉ thúy làm từ ngọc nguyên chất dành cho vua chúa, ở cổ là một mặt dây chuyền hình rồng bằng đá phù hộ bình an. Thuở son trẻ bà ta không đủ khả năng mua những bộ trang phục và các món trang sức này, giờ đây bà ta dựa vào Đàm Yến Tây mà làm nên chuyện và nhận được sự cưng chiều yêu quý của ông cụ Đàm, nên cuối cùng bà ta đã có dáng vẻ của người phú quý.

Doãn Hàm Ngọc nói: "Hôm qua cậu con gọi điện thoại cho mẹ, bảo con định cắt chức của cậu, có chuyện này à?"

Sắc mặt Đàm Yến Tây lạnh nhạt: "Nếu cậu không hài lòng thì mẹ bảo cậu ngày mai đến phòng làm việc, tự mình nói chuyện với con."

Doãn Hàm Ngọc liếc anh một cái, "Đúng là to còi. Dù sao đó cũng là cậu con mà."

"Lỗ thủng tài chính ở công ty thì thôi bỏ qua đi, xem như con biếu cậu. Nhưng trước mắt con mà cậu nội công ngoại kích, trông coi rồi tự mình trộm…"

"Đàm Yến Tây, con thật sự xem mình là con chó giữ cửa trung thành cho nhà họ Đàm à. Con thật sự trông mong có thể thăng quan tiến chức thuận lợi trước mặt ông sao? Mặc dù con kiếm được gia tài bạc triệu, nhưng chẳng phải chỉ là lót đường cho anh cả con thôi sao, cái gì dơ bẩn hôi thối đều sẽ đi qua tay con. Mẹ thấy con càng lớn càng không đàng hoàng, chi bằng sớm quyết định chuyện với Chúc Tư Nam đi…"

Đàm Yến Tây lạnh giọng cắt ngang lời bà ta: "Vinh hoa phú quý của mẹ là do con thấp hèn kiếm cho mẹ. Thử đến lúc cắt đứt chẳng còn quan hệ gì (*) xem cuối cùng ai mới là người không nỡ từ bỏ núi vàng núi bạc này."

(*) Một phách lưỡng tán: Hoàn toàn cắt đứt chẳng còn liên quan gì đến nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!