Chương 10: Khi nào hoa nở

Xe Đàm Yến Tây đưa cô đến khu đại sứ quán cũ ở trung tâm thành phố, đa số các kiến trúc đều là di tích văn hóa được bảo vệ, chỉ cho thuê chứ không bán.

Một tòa nhà nhỏ ba tầng với gạch màu xanh và cửa sổ màu đỏ, sân được bao quanh bởi một bức tường gạch có lan can bằng sắt màu đen, bên trong có trồng một cây lê cổ thụ cao vút, với những nụ hoa màu trắng mọc lưa thưa chờ đến ngày nở rộ.

Vào trong sân, đi dọc theo cánh cổng dưới mái hiên sẽ thấy một tòa nhà hình chữ L ngược có bệ cửa sổ hình bán nguyệt, giống như căn biệt thự trong phim cổ trang, với khung cửa sổ kiểu cũ, sơn màu đỏ gạch cũng mang nét cổ xưa.

Bước vào cửa chính là một hành lang, bên phải hành lang là cầu thang đi lên lầu, bên trái là một cánh cửa thông với phòng khách. Đi về phía trước dọc theo hành lang có một cánh cửa đóng chặt, rẽ phải đến chân cầu thang lại có một ô cửa hình tròn, có lẽ là phòng bếp hay gì đó.

Chắc là nghe thấy tiếng mở cửa, nên cánh cửa cuối hành lang được mở ra, một người phụ nữ bước ra, cái đầu nhỏ nhắn, thân hình hơi bầu bĩnh, khuôn mặt trái xoan, mái tóc được búi tròn một cách tỉ mỉ.

Vẻ mặt bà ngạc nhiên: "Sao đến đây mà không nói trước một tiếng? Cháu từ nơi nào đi đến đây? Chỗ mẹ cháu hả?"

Đàm Yến Tây nói: "Cháu đi từ chỗ bạn đến – nhờ dì tìm giúp cháu một đôi dép sạch."

Người phụ nữ khẽ quan sát Chu Di, gật đầu cười, đi về phía bọn họ, mở tủ giày cao kịch trần (1) trong sảnh, lấy ra một đôi dép bông dùng một lần trong túi vải không dệt đưa cho Chu Di.

Chu Di mỉm cười nói lời cảm ơn, đổi dép cởi áo khoác ngoài, người phụ nữ nhận lấy một cách tự nhiên, treo lên giá treo áo nằm trong góc, sau đó xoay người đi về phía sâu trong hành lang.

Chu Di theo Đàm Yến Tây đến phòng khách, Đàm Yến Tây bảo cô ngồi một lúc, còn anh đi vào phòng tắm rửa mặt.

Chu Di ngồi trên chiếc ghế salon da màu nâu sẫm, đưa mắt nhìn quanh toàn bộ căn phòng.

Bên trong không mang vẻ cổ kính như bên ngoài, ngoại trừ giữ nguyên bố cục ngôi nhà, còn lại đều đã được hiện đại hóa. Phong cách retro nhẹ nhàng, pha trộn giữa nội thất hiện đại và những món đồ cổ, dễ thấy nhất là một chiếc đồng hồ để bàn kiểu cũ trong phòng khách.

Cô liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, nó chạy đúng giờ và vẫn còn hoạt động.

Một lát sau, người phụ nữ bưng khay trà đi qua, đặt chén trà trên bàn trà trước mặt cô, cười hỏi: "Không biết nên gọi cô như thế nào?"

"Cháu họ Chu, cứ gọi cháu là Chu Di." Chu Di mỉm cười, "Cháu nên gọi dì sao cho phải ạ?"

"Từ nhỏ Yến Tây đều gọi tôi là mẹ Diêu, cô Chu nếu không ngại thì cứ gọi tôi như vậy đi."

Chu Di cười, gật đầu một cái.

Mẹ Diêu nhìn về phía Đàm Yến Tây, bĩu môi: "Buổi tối cậu ấy đã ăn gì rồi?"

"Dạ chúng cháu chưa ăn gì cả."

Vừa nói như thế, mẹ Diêu lại trở nên vui vẻ, giống như mình đã có đất dụng võ: "Cô Chu có kiêng món nào không?"

"Ăn gì cũng được ạ, cháu không kén ăn."

Nói xong mẹ Diêu vừa đi vào phòng bếp, vừa vui vẻ nhắc đi nhắc lại: "May mà hôm nay mình mua được thịt bò tươi ngon…"

Trong chốc lát, Đàm Yến Tây từ phòng tắm đi ra, trên mặt dính vài giọt nước, vài sợi tóc trên trán cũng bị thấm nước, khuôn mặt được rửa sạch quét đi vẻ phiền muộn, trong vắt như ánh trăng mỏng manh lạnh lẽo.

Chu Di tự nhận mình không phải người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng lại thường xuyên bị anh mê hoặc.

Đàm Yến Tây đi tới ngồi bên cạnh Chu Di, cầm lên một chén trà.

Chu Di vội vàng: "Chén này em đã uống qua."

Đàm Yến Tây cười, cũng không đổi, cầm chiếc chén trong tay đưa lên miệng.

Chu Di bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, cảm thấy cử chỉ này thật quá tùy tiện, cố ý thật đấy, nhưng không khiến cho người ta chán ghét.

Trong phòng khách mở đèn, ánh đèn màu trắng ấm áp, đèn cây (2) đặt ở một bên sàn nhà là màu vàng ấm, sàn bằng gỗ có màu hạt dẻ cháy, tất cả đều mang đến không khí hòa thuận, vui vẻ, ấm cúng.

Chu Di chống tay lên tay vịn sofa, nghiêng người nhìn Đàm Yến Tây: "Đây là nơi anh thường hay ở sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!