Chương 9: (Vô Đề)

16.

Ta và Từ Tử Nghi đã hoán đổi lại cho nhau.

Để ăn mừng chiến sự ở Bắc Hoang kết thúc, kinh thành mở yến tiệc chiêu đãi suốt ba ngày ba đêm.

Trong ba ngày này, nữ quyến cũng có thể ra ngoài cửa du ngoạn kết bạn với nhau.

Ta mang Lục Châu đi chùa, ta muốn tìm một tăng nhân làm pháp sự cho thiếu niên c h ê/ t vì bảo vệ ta, cho Hồng Ngọc đã theo ta một thời gian và cho người c h ê/ t như đèn cạn dầu

- Chu di nương.

Sau khi rời khỏi chùa, trên đường đi có rất nhiều thứ náo nhiệt.

Nhóm phụ nhân cùng nhau bước xuống xe ngựa, bọn nha hoàn cũng tham gia cười đùa nói giỡn, quần áo thơm tho, lung linh ẩn ẩn hiện hiện.

Chợ đêm kéo dài ba ngày liên tiếp, đường phố tràn ngập ánh đèn xanh đỏ, lung linh rực rỡ. Có đủ loại đồ dùng theo mùa từ đầu năm đến cuối năm, đám trẻ con tranh cãi xem mua đèn đầu hổ hay đèn con thỏ, tò he nên mua Lưu Bị hay Quan Vũ, mặt nạ nên mua Bạch Lang Vương hay Tôn Ngộ Không, tranh cãi hăng đến mức mặt đỏ bừng bừng, gân cổ gồ lên.

Có tiếng cười đùa rộn ràng nhốn nháo, trên đầu là tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.

Lục Châu mới mười ba tuổi, khi nãy còn buồn bã một hồi, mà sau khi nhìn náo nhiệt trên đường, nổi lên tính ham chơi, lao mình vào đám đông chen lấn, ta không tìm nàng ấy, lại đánh bậy đánh bạ đi đến cầu Vọng Tiên

- nơi mà ta đính ước với Từ Tử Nghi lúc trước.

Mặt hồ tĩnh lặng, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi những cây hải đường bên cầu bay ra giữa hồ, thu hút đàn cá ngoi lên khỏi mặt nước, nổi lên từng đợt gợn sóng. Gió cuối xuân thổi tung mái tóc của ta, ta ngơ ngác dựa người vào thành cầu.

Vài đứa nhóc cười đùa chạy tới, lại không ngờ va vào ta làm ta loạng choạng.

Cẩn thận. Một bàn tay đỡ ta kịp thời.

Cảm ơn... Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên đeo mặt nạ Bạch Lang Vương.

Tại sao giọng nói này có hơi quen quen?

Ta nghiêng đầu sang một bên, lập tức nhìn thấy chiếc dây buộc tóc quen thuộc:

Dương phó tướng?

Y do dự một lúc, khẽ gật đầu rồi tháo mặt nạ ra.

Chúng ta ngồi trên bờ nhìn lũ trẻ đốt pháo hoa, pháo hoa tí tách rơi xuống mặt nước, tỏa ra hàng ngàn ánh sáng bạc.

Là tỷ phải không?

Y đột nhiên lên tiếng.

Ừm.

Ta biết y đang nói đến cái gì.

"Ta nghe nói hắn cầu xin Thánh Thượng cho phép hắn cởi giáp về quê, là tỷ muốn quay lại với hắn sao..."

Ta im lặng nhìn mặt nước, loại việc nhà khó nói này, ta không mở miệng được.

... Cũng tốt. Y miễn cưỡng mỉm cười:

"Vậy ta về sau chính là chủ tướng, ta đã cố gắng nỗ lực rất lâu rồi."

Y là công tử của Dương Quốc Công gia, nếu Từ Tử Nghi từ bỏ vị trí chủ tướng, không khó để đoán được là trách nhiệm này sẽ đặt lên người y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!