Chương 3: (Vô Đề)

4.

Cái này liên quan đến chuyện sinh t. ử tồn vong của Từ gia, hai ngày nay hắn thậm chí còn không thèm đến thanh lâu để lấy lòng Huyên Mộng cô nương.

Chúng ta đã xem qua tất cả các thoại bản ma quái, cũng không tìm được cách nào có thể hoán đổi lại.

Rốt cuộc thì ngày cuối cùng cũng đến.

Đêm trước ngày khởi hành có một trận mưa mùa đông, mưa dày đặc rơi tí ta tí tách trên mái nhà, chúng ta ngồi đối diện nhau, chiếc bàn chỉ ngắn ngủi ba thước nhưng giống như cách xa một ngân hà.

Ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn rạng rỡ ánh lửa, giống như đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, đẹp đến mức khiến lòng ta rung động.

Lúc đó hắn mới mười chín tuổi, thậm chí còn không chịu đá cửa kiệu hoa, chọc người khác chê cười hắn về sau chắc chắn sẽ không làm tròn bổn phận của một phu quân.

Từ lúc xuống kiệu cho đến lúc vào động phòng, hắn ném dây nhân duyên xuống đất, sải bước tiến tới bắt lấy tay của ta, nắm chặt lấy không chịu buông ra, chỉ ngoại trừ lúc bái thiên địa.

Hỉ nương nói như này thật không hợp quy củ, nháo mọi người che mắt bọn trẻ con lại.

"Chàng làm đau ta..." Ta che lại cổ tay đỏ bừng rồi oán giận.

"Ta sợ buông lỏng ra, thì nàng sẽ chạy mất." Hắn vén khăn trùm đầu lên, trong mắt lóe lên tia lửa, ánh mắt của thiếu niên vừa dè dặt vừa nóng bỏng: "Ta nói cho nàng nghe, giấc mơ mà ta sợ nhất kia, chính là nàng đã bỏ ta mà đi, nàng cưỡi Chiếu Dạ đi rồi, ta có gọi nàng thế nào thì nàng cũng không nghe thấy, ta không đuổi kịp được nàng, ta đánh mất nàng…"

Như thể bảy năm giữa chúng ta đã trôi qua trong chớp mắt, thiếu niên kiên nghị và chấp nhất ấy, không biết khi nào đã buông lỏng tay ta ra, chỉ để lại một mình ta, gần nhau trong gang tấc nhưng lại xa biển cách trời.

"Phó tướng Dương Chiêu Khê, con cháu thế gia, lỗ m ãng bướng bỉnh, mấy lần dạy bảo hắn đều không phục, liên tục dĩ hạ phạm thượng, nhưng cũng xem như... có thể dùng được.

"Lời nói của hắn kéo ta trở về thực tại. Dương Chiêu Khê? Ta nhớ lúc ta và Từ Tử Nghi thành hôn, y cũng đến cùng với lão phu nhân Quốc công phủ gia, lúc đó y mới mười lăm tuổi, trông khiêm tốn lễ phép, dáng vẻ rõ ràng là một tiểu quân tử, bốn năm trôi qua, thế mà tính cách lại trở nên bướng bỉnh và lỗ m ãng?"Quân sư Nguyên Tước, tự xưng là Gia Cát tái thế, tính tình bảo thủ, không làm mấy trò mưu hèn kế bẩn, có thể tin tưởng được."

"Thám báo Sấu Nha, không có thân phận thực sự, hay nói đùa, tuy nhiên có nhiều tài năng và vận may, nhưng…" Hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được, rồi cuối cùng mỉm cười: "Nhưng cãi nhau với hắn, có thể g i ê/ t thời gian.

"Khi hắn nhắc đến những huynh đệ vào sinh ra t. ử của mình, khóe miệng hơi cong lên. Đã rất lâu rồi ta không được nghe hắn tâm sự về chuyện của hắn. Lúc trước ta từng cùng hắn sóng vai phóng ngựa ở Bắc Hoang, chúng ta không có gì để giấu nhau, nhưng bây giờ ta ở bên trong hậu viện, những chuyện vụn vặt của phủ tướng quân gần như khiến ta quên đi những năm tháng khi còn nhỏ."Từ khi ta gả vào Từ gia, đã rất lâu rồi chàng không tâm sự cùng với ta, có lúc ta mơ thấy núi Tiếu Thi ở Bắc Hoang, thuật ngự thú khó chơi của Tiêu tộc, còn có quỷ núi được đồn thổi ở bên trong núi Tiếu Thi…

"Vừa nói ra ta đã ý thức được mình đã sai, trong sách có nói, đó không phải là bổn phận của nữ tử. Hắn không muốn nghe oán phụ oán giận, nên đổi chủ đề:"Núi Tiếu Thi nghe đồn có quỷ núi, lúc trước ta còn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, kết quả ta tận mắt nhìn thấy..."

Hắn tinh thần sáng láng khi nói về cô nương quỷ núi ở núi Tiếu Thi, ta nghĩ đến những tin đồn bên ngoài về cuộc tương ngộ của hắn với Huyên Mộng cô nương, trong mắt ảm đạm một mảnh:

"Là Huyên Mộng cô nương à.

"Hắn bị ta vạch ra tâm tư nên có hơi xấu hổ. Đã nhiều ngày, vì việc hoán đổi thân xác, nên hắn rất ít khi đến hoa lâu ôm Huyên Mộng cô nương vào lòng, đều là nhờ tùy tùng truyền tin, an ủi nỗi niềm tương tư."Chàng không cần cảm thấy mất tự nhiên, chàng và ta đã không còn là phu thê nữa, mà chỉ là bị ràng buộc bởi thân thể này mà thôi."

Ta mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đau xót: "Lúc trước ta với chàng tự quyết định hôn sự, cùng nhau bỏ trốn vào Nguyên Tiêu, ta đã nghĩ tới hôm nay.

"Khi chúng ta ở bên nhau, phụ thân Từ Tử Nghi vui vẻ đồng ý, nhưng phụ thân ta lại sống c h ê/ t không chịu đồng ý. Ông ấy góa vợ đã nhiều năm, chỉ có một nữ nhi là ta, không muốn gả ta vào phủ cao cửa rộng:"Những người bên trong đều là hai mắt phú quý, một trái tim chỉ biết lợi ích. Con làm sao có thể hiểu được những quanh co trong đó?"

"Tử Nghi sẽ che chở cho con.

"Phụ thân ta liên tục thở dài, nhưng ta đang đắm chìm trong tình yêu nên không nghe lọt cái gì. Vào Lễ Nguyên Tiêu ngày ấy, ta đã tự mình phó ước, rồi tự định chung thân, phụ thân tức giận đến mức mắng ta dâm bôn*. *dâm bôn: ý chỉ người bỏ trốn theo người tình ngày xưa"Sính giả làm vợ, bôn làm thiếp*! Con có hiểu lợi hại hay không!"

*Sính giả làm vợ, bôn làm thiếp: tục ngữ có nghĩa là chính thức gả chồng thì làm vợ, còn bỏ trốn theo người tình thì làm thiếp.

Ông ấy lệnh cho ta quỳ trước linh vị của mẫu thân, giơ cao cây roi thuần ngựa lên với khuôn mặt xanh mét, ta cảm thấy mình không làm gì sai nên dứt khoát ngẩng đầu lên chờ ông ấy đánh ta, ông ấy mấy lần không xuống tay được, thở dài ném roi ngựa đi, cứ vậy mà ngồi trong góc rũ đầu xuống mà khóc.

Chu Bá Nhạc

- người mà sất sá phong vân ở trại nuôi ngựa, người phụ thân mà cưng chiều ta, ta muốn gì được nấy từ nhỏ, dường như đã già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm.

Ngày hôm sau, Từ Tử Nghi quỳ ở trước cửa nhà ta, chịu mưa đông xối ba ngày, phụ thân ta cuối cùng cũng buông lỏng, thở dài ba tiếng, cũng coi như là ngầm đồng ý hôn sự này.

Từ Tử Nghi đối xử rất tốt với ta, hắn bị Nhậm lão phu nhân đánh gãy ba roi mây, cũng nhất quyết phải cho ta làm chính thê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!