Chương 1: (Vô Đề)

1.

Phu quân của ta thích vị cô nương mà hắn mới mang về, ta đã nhìn ra được từ những ngày qua.

Nàng ta xinh đẹp, tài năng, táo bạo và yêu kiều. Nàng ta dám đến thanh lâu để đối đáp thơ ca cùng nhóm văn nhân, lúc bị phát hiện là một nữ nhi đã làm kinh diễm tứ lầu. Nàng ta ngâm thơ về ánh trăng khiến các học sĩ Nội Các say mê, ca ngợi nàng ta tiêu sái và cuồng ngạo, thơ giống như người.

Nàng ta so sánh tất cả các cô nương trong kinh thành như những chú chim trong lồ ng, hèn nhát và nhỏ bé.

Vì vậy, khi lão phu nhân hỏi những ngày gần đây phu quân ta có ngủ lại với ta hay không; hay khi cháu trai Từ Tu Viễn của ta lớn lên chỉ bám lấy vị cô nương kia, giả bệnh để tránh ta, oán trách rằng ta nhàm chán và nghiêm khắc; hay là khi phu quân tránh ánh mắt chờ mong của ta, đặt lên bàn một tờ hưu thư.

Thì ta… thực sự đã rất ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị với vị cô nương đó.

Từ khi hắn trở về từ Bắc Hoang, ta đã đợi ba đêm, nhưng lại chỉ đợi được hắn đích thân mang hưu thư đến phòng ta.

Phu quân của ta Từ Tử Nghi

- người mà ta ngày đêm mong nhớ, ngồi xuống cho có lệ, nếm một vài món ăn:

"Ta nghe nói hôm nay nàng đã đến gặp mẫu thân."

Vâng.

Ta cẩn thận rót rượu cho hắn, lão phu nhân dặn ta phải chuẩn bị thật tốt, hôm nay bà nhất định sẽ bắt Từ Tử Nghi đến chỗ ta.

Khó trách.

Trong mắt Từ Tử Nghi hiện lên vẻ chán ghét:

"Bà ấy đã mắng ta một trận, bảo ta đừng sủng thiếp diệt thê*."

*sủng thiếp diệt thê: thiếp được yêu chiều mà vượt qua chính thất

Ta không... Ta muốn giải thích, nhưng Từ Tử Nghi đã cắt ngang lời ta.

"Ta cũng không muốn nói thêm nữa." Hắn rút ra tờ hưu thư.

"Huyên Mộng nói, nàng ấy chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân*."

*nhất sinh nhất thế nhất song nhân: cả đời một vợ một chồng

Ta đã nghĩ đến ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

"Nếu không phải còn lưu luyến tình xưa, vì sao phu quân tối nay lại đến đây?" Ta vẫn muốn tìm thấy chút nuối tiếc trong mắt hắn.

Hắn dường như đã uống nhiều, thần trí không được tỉnh táo, ta vội đi qua đỡ hắn.

Cơ thể hắn nóng rực, hắn nhận ra điều gì đó, tức giận quăng vỡ bát canh.

Ta sợ hãi lùi lại một bước.

Phu quân...

Hắn từng bước tới gần, khiến ta không thể lùi được nữa, ngồi ở mép giường.

Hắn tóm lấy cằm ta, nâng đầu ta lên khiến ta phải nhìn hắn, mắt hắn đỏ lên như ma/u:

"Chu Quỳnh Nguyệt, ngay cả thủ đoạn này ngươi cũng học được rồi cơ à?" Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy căm hận.

Chu Quỳnh Nguyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!