Nhất mộng nhất sinh, tam nhất cố
Quy lai mộng điệp, khải hoàn duy
Thu du biệt tích, dương quang tố
Hão huyền kết tức, phụ tiền tuy.
Cuộc sống mỗi người đều chỉ có một, nhưng có người sẽ nỗ lực để đạt được những thứ mình muốn, không còn hối tiếc khi rời ra nhân thế này nữa. Trái lại có người lại buông xuôi, trôi theo số phận, vì họ nghĩ rằng số phận mỗi người đều đã được định, sẽ không có gì thay đổi được nó nữa.
Nhưng mà!
Trên đời này không có gì là sắp đặt sẵn, chỉ cần bản thân dũng cảm hơn một chút, tiến lên phía trước một chút, có lẽ đoạn đường đó sẽ khó khăn, nhưng sau giông bão luôn là nơi có cầu vồng, một tương lai tươi sáng rồi sẽ đến với người có nỗ lực thôi.
Đó là ai chứ Thịnh Nhược Yêu bây giờ không cần nỗ lực nữa, ôi thần linh ơi, kiếp trước cô sống nhu mì thục đức như vậy, còn biết né nam chính, nữ chính, nam phụ lẫn nữ phụ, cái gì liên quan tới cốt truyện đều né hết mà cái số xui ta nói nó xui không chịu được.
Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cô cũng hành thiện tích đức cứu người mà sao ngộ vậy? Sao mà cứu được ông nam chính rồi chết lãng xẹt vậy? Cô còn chưa kịp hưởng hết tiền mà? Tức chết là có thật mà!
Buổi sáng ngày đầu trùng sinh, Thịnh Nhược Yêu đã bay xuống nhà nhanh như chớp, Thịnh Ngọc Phú và Lý Lan Dung nhìn cô rồi lại bật cười, nói:
– Yêu Yêu nhà chúng ta hôm nay không đi học mà, sao lại dậy sớm thế?
– Hôm nay con có hẹn với Xuyến Xuyến và Lục Tư Kha.
– Ba đứa chơi với nhau từ bé đến lớn, thằng bé Lục Tư Kha cũng rất được, Yêu Yêu xem… Con có thích nó không, hai nhà chúng ta vừa hay kết thông gia luôn.
Thịnh Nhược Yêu đang ăn cũng suýt nữa là bị sặc, Thịnh Ngọc Phú nhìn con gái bị sặc liền đau lòng, ông ấy lấy một ít nước cho cô rồi còn vỗ vỗ lưng cho cô, nói:
– Yêu Yêu từ từ thôi, không gấp, không gấp.
– Mẹ! Con và Lục Tư Kha chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Nhưng Lý Lan Dung lại thở dài, còn đưa tay chống cằm nhìn cô, nói:
– Haizz, mặc dù thằng bé Lục Tư Kha này còn nhỏ nhưng dáng vẻ khá đẹp. Nhà chúng ta đã đủ giàu rồi nên không cần người giàu, chỉ cần đẹp là được.
Dừng một chút, mẹ cô lại nói:
– Phải rồi, Tư Đình Thịnh của Tư gia cũng khá đẹp, như kiểu bá đạo tổng tài ấy. Còn Lâm Học Tường của Lâm gia lại như ngọc thụ lâm phong, nho nhã ôn nhu như nước. Vũ Hạo Nhất của Vũ gia cũng rất được, dáng vẻ có hơi ăn chơi một chút, nhưng Vũ gia này có nhiều tài nguyên lớn, rất phù hợp với con gái cưng nhà chúng ta.
Thịnh Nhược Yêu cười khờ luôn mà.
Mẹ của cô đúng là tài thật đó, quờ quạng bừa thôi mà nam chính, nam phụ hay nam phụ bia đỡ đạn cũng lôi ra hết rồi.
Theo nguyên tác thì ba người họ là bạn thân của nhau, trong đó Tư Đình Thịnh là nam chính, Vũ Hạo Nhất là nam phụ, còn Lâm Học Tường chỉ là một nam phụ đỡ đạn mà thôi. Nhưng nếu để tưởng tượng thì dáng vẻ của Lâm Học Tường chính xác là người mà Thịnh Nhược Yêu thích.
Chỉ đáng tiếc, đời này cô cũng không có ý định qua lại với bọn họ, cô chỉ muốn sống vui vẻ, sung sướng để hưởng thụ mớ tài sản kếch xù mà cha mẹ đang có thôi.
– Em đừng có gấp, Yêu Yêu còn nhỏ, chỉ mới hai mươi hai thôi mà. Cho dù muốn gả cũng phải đợi bảy, tám năm nữa đã.
Thịnh Nhược Yêu liền nháy mắt với cha mình, quả nhiên là cha yêu cô nhất.
Nhưng Lý Lan Dung lại lườm chồng một cái, lại nói:
– Anh còn dám nói à? Anh sủng ái Yêu Yêu, không chỉ Thành Đô mà cả nước A không ai dám yêu con gái mình đó.
Thịnh Ngọc Phú cũng chỉ nhẹ nhàng bước đến vuốt lưng cho vợ, lại nói:
– Con gái là áo bông nhỏ của cha mà, được rồi, được rồi, chuyện hôn nhân của Yêu Yêu cứ từ từ tính… Từ từ tính nha bà xã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!