Giang Ly nói; "Như vậy, để tôi kiểm tra một chút đi."
Lúc này đầu óc tôi giống như bị keo dán dính chặt lại, cầm cự mà mơ hồ, tôi không hiểu hắn đang nói gì.
Sau đó, Giang Ly đã dùng hành động để trả lời tôi.
Hắn đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi của tôi, trăn trở, gặm cắn. Cảm giác đau đớn trên môi truyền đến một cách sâu sắc, tôi kinh hãi, liều mạng đẩy hắn ra, cổ tay lại bị hắn bắt được, cố định ở phía trên đầu. Sau đó hắn nhấc đôi chân vừa dài vừa mạnh mẽ lên, kẹp lấy hai chân của tôi, làm cho tôi không thể động đậy.
Tôi gắt gao cắn chặt răng, đôi mắt mở thật to, to đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra ngoài đến nơi… Tôi nghĩ đây cũng là một cách để biểu đạt sự bất mãn của tôi, trừ cách này ra, thật sự không còn biện pháp nào khác.
Nhưng mà cách này đối với Giang Ly coi như vô dụng —— bởi vì lúc này hắn đang nhắm mắt, căn bản không nhìn thấy tôi. Hắn nhíu mày, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, lòng của tôi cũng theo đó mà run rẩy theo.
Giang Ly đột nhiên rời khỏi miệng tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi cho rằng hắn rốt cuộc đã trở lại bình thường, đang chờ hắn thả tôi ra, không ngờ hắn lại nói: "Ngoan, mở miệng ra."
Thanh âm rất nhẹ, mang theo chút khàn khàn mê hoặc. Lúc này thần trí của tôi cực tỉnh táo — cho dù không tỉnh táo, cũng bị hắn dọa cho tỉnh. Tôi không có nghe lời hắn, mà là giận dữ trừng mắt nhìn hắn, miệng ngậm càng chặt hơn. Cảm giác muốn chửi ầm lên mà lại không thể không ngậm chặt miệng, sắp làm tôi phát điên đến nơi rồi.
Giang Ly tà tà nhếch khóe miệng, hắn vươn tay nhẹ nhàng chọc xuống nách tôi một cái, tôi bèn không nhịn được mà bật cười. Lúc này cười không liên quan gì đến tâm trạng hết, chỉ là bởi vì, tôi sợ buồn, rất sợ… Giang Ly, anh quá ti bỉ !
Giang Ly cũng không đợi tôi phản ứng lại, trong lúc tôi bật cười, hắn đã nhanh chóng cúi đầu xuống, chiếm lấy môi tôi, đầu lưỡi trượt vào trong miệng tôi, dụ dỗ đầu lưỡi của tôi dây dưa lung tung.
Giang Ly anh là tên trứng thối, trứng thối!
Tôi vừa kinh sợ, còn cực kỳ xấu hổ và giận dữ. Tôi không biết Giang Ly tại sao lại nổi lên thú tính, cũng không biết hắn tại sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với phụ nữ, tôi chỉ biết rõ một điều, tôi sắp bị cường X. Không chỉ là cường X không, mà còn là bị một tên đồng tính luyến ái cường X, chuyện này chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ làm người ta kinh hãi rồi.
Tôi giờ tay không thể cựa, chân không thể động, toàn thân chỉ duy nhất còn có cái miệng có thể công kích. Vì vậy, tôi nhắm mắt lại, hung hắn cắn xuống. Trước kia lúc ăn cơm, tôi vẫn thường xuyên cắn phải đầu lưỡi mình, nhưng mà cắn đầu lưỡi người khác, tôi là lần đầu tiên.
Giang Ly rất nhanh tránh được, tôi chỉ cắn được môi của hắn…. Môi thì môi, cho hắn chảy tí huyết, xem hắn còn dám linh tinh với tôi không.
Giang Ly bị cắn, buông tha cho miệng của tôi, nhưng hắn vẫn kiềm chế tay chân của tôi như cũ, làm cho tôi không thể nào động đây,
"Giang Ly, thả tôi ra!" Tôi nhướn mày, hết sức làm cho mình có vẻ hung ác một chút. Không biết như vậy có tác dụng kinh sợ hay không.
Trên môi Giang Ly đã đọng chút máu tươi, cánh môi được thấm qua nước miếng vốn đã bóng lên, hơn nữa điểm thêm vệt máu này, lập tức làm cho cả người hắn hiện lên vẻ yêu dị mà mê hoặc… Đương nhiên tôi cũng không rảnh mà thưởng thức những thứ này, biến thái chính là biến thái, cho dù đẹp mắt cũng vẫn là biến thái, cho dù đẹp mắt, hắn cũng vẫn là tên biến thái đang bắt nạt tôi!
Giang Ly vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm môi một cái, động tác kia, như một con báo đang thỏa mãn. Mà ánh mắt của hắn, vẫn lóe lên một loại khát vọng của dã thú đối với con mồi, tham lam mà nguy hiểm, nhìn mà phát hoảng.
Tôi cảm thấy Giang Ly chính là kiểu người ăn mềm mà không ăn cứng, vì vậy giọng nói có chút hòa hoãn: "Giang Ly, phiền anh buông tôi ra, tôi biết rõ anh không thích phụ nữ mà."
Giang Ly không đáp lời, tôi cảm thấy chắc là hắn đã bị tôi nói chúng. Vì vậy tôi đánh bạo nói thêm: "Nếu anh muốn tiết hỏa, cứ tìm Tiết Vân Phong đến đây đi, thật sự không được tôi có thể lừa Vương Khải đến cho anh ưm…"
Trứng thối, lại nữa rồi !
Lần này Giang Ly càng quá đáng, hắn không chỉ có giống như công thành đoạt đất chiếm lấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng của tôi, còn đưa tay kẹp chặt lấy cằm tôi, khiến cho tôi đến cắn cũng không thể cắn hắn được !
Giang Ly hôn tôi gần như đến khi choáng váng mặt mày, lúc này mới buông tha cho miệng của tôi. Sau đó nụ hôn của hắn bắt đầu lan tràn, gò má, chóp mũi, trên mắt, lông mi, trên trán…. Một chút cũng không buông tha.
Tôi hít sâu vài hơi, bổ sung đủ dưỡng khí, lúc này mới có sức lực mắng hắn: "Giang Ly, anh quậy đủ chưa hả! Dừng lại, mau dừng lại!"
Giang Ly giống như chẳng hề nghe thấy, từ bên trán của tôi một đường thắng xuống dưới, ngậm lấy vành tai của tôi, khẽ cắn cắn cọ xát, lưu luyến không rời.
"Giang Ly, anh điên rồi, mau dừng lại!"
Giang Ly buông tha cho vành tai của tôi, bắt đầu hôn lên cổ tôi, từng chút từng chút, vừa tỉ mỉ lại nhẹ nhàng, thong thả đi xuống dưới, mỗi một tấc da thịt đều không bỏ qua.
Tôi bị dọa đến sắp phát điên rồi, liều lĩnh hét lên: "Giang Ly, tôi đắc tội với anh chỗ nào, anh mau nói rõ ràng cho tôi, đừng có bắt nạt người ta như vậy! Anh có nghe thấy không, dừng lại cho tôi, có chuyện gì từ từ nói! Dừng, lại!"
Giang Ly để ngoài tai lời nói của tôi, hắn vừa hôn cổ tôi, vừa với tay cởi nút áo trên áo ngủ của tôi, từng chiếc từng chiếc, từ trên xuống dưới. Y phục của tôi bị cởi ra, làn da phơi bày trong không khí, lành lạnh run rẩy.
Giang Ly vẫn tiếp tục đi xuống, ở xương quai xanh của tôi trằn trọc khẽ cắn cắn, giống như một con sư tử, đang thích chí hưởng thụ lấy bữa tối của chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!