Ở Maldives làm tinh tinh mười ngày, rốt cục tôi cũng được trở về tổ quốc thân yêu.
Qua hành trình đi Maldives lần này, tôi rưng rưng ngấn lệ mà phát hiện ra: Đó là Trung Quốc vẫn là tốt nhất á, đi theo Trung Quốc có cơm ăn….
Sau khi về đến nhà, tôi kéo Giang Ly cầm theo ba cái túi giấy mua hàng bảo vệ môi trường chạy ra siêu thị, mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn bắt Giang Ly khiêng về. Cái gì? Giang Ly làm sao có thể tùy tiện để tôi ép buộc ư? Đùa hay sao, trừ phi hắn không muốn có cơm ăn nữa!
Sau đó tôi làm một bàn lớn thức ăn thịnh soạn…
Sau đó ăn cơm….
Sau đó tôi liền ăn nhiều hơn….
Bởi vì bữa tối ăn quá nhiều, tôi trông chẳng khác nào bà bầu, di chuyển một chút cũng khó khăn.
Tôi nằm ở trên giường, vuốt bụng, một mặt thỏa mãn do được ăn no, một mặt ráng chống đỡ để không phải rên rỉ.
Giang Ly hết sức khinh bỉ mà liếc tôi một cái, nói: "Cô đây là miệt mài quá độ."
Năng lực diễn đạt của Giang Ly thật sự là khiến cho tôi kinh hãi, bới vậy tôi cũng mặc xác hắn, cố hết sức lết từ trên giường đứng lên, lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ thuốc tiêu hóa để uống.
Tôi đang uống thuốc, Giang Ly cũng ngồi xuống bên giường, cầm lấy lọ thuốc lật xem, lơ đãng hỏi thăm: "Xem ra cô thường xuyên ăn rất nhiều? Tôi thật đúng là mở rộng tầm mắt."
Tôi ảo não nói: "Nào có, cuộc sống của tôi rất khỏe mạnh."
Giang Ly nhìn lọ thuốc kia, đột nhiên hai tròng mắt nheo lại, cười nói: "Quả thật rất khỏe mạnh… Thuốc này của cô ít nhất ba năm chưa có dùng qua đi?"
Tôi: "?"
Giang Ly quơ quơ lọ thuốc trong tay, hết sức bình tĩnh mà tuyên bố một tin tức khiến cho người ta đau lòng: "Thuốc này quá hạn rồi."
Tôi kinh hãi, đoạt lấy lọ thuốc nhìn xem, thiện tai, đúng như vậy. Thật sự là nhà dột mà còn gặp mưa to mà, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải cố mà vác cái bụng đi bệnh viện, nói với thầy thuốc là do tôi ăn quá no trước sau đó lại uống nhầm thuốc? Rất mất mặt!
Tôi chần chừ một chút, hỏi Giang Ly: "Anh nói xem, tôi có cần phải đi bệnh viện không?"
Giang Ly tự hỏi một chút, đáp: "Chắc là không cần đâu?"
Tôi lập tức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy!"
Sau đó Giang Ly tiếp tục nói: "Chỉ cần nôn ra hết là xong."
Không cần đi bệnh viện, chỉ cần nôn hết ra là xong—– đây là cái chủ ý quái quỷ gì!
Tôi cảm thấy Giang Ly bây giờ nhìn có chút hả hê, vì vậy không thèm để ý đến hắn, lăn qua nằm ở trên giường. Vẫn là ngủ đi, mấy thứ linh tinh đó, cả buổi tối chắc cũng đủ tiêu hóa hết rồi.
Giang Ly lại dùng gối đập bồm bộp lên đầu tôi, hoàn toàn không muốn để cho tôi ngủ. Hắn nói: "Tôi không muốn sáng mai phải cùng cô đi bệnh viện."
Tôi cố hết sức trở mình, không nhịn được mà nói: "Không phiền đến anh!"
Giang Ly không có ý buông tha: "Lần trước cô ngủ quên, không phải tôi đem cô ôm vào sao? So với lợn còn nặng hơn!"
Một câu cuối cùng của Giang Ly hoàn toàn chọc giận đến tôi. Anh nói ai ai ai ai so với lợn còn nặng hơn hả?!
Tôi đột nhiên từ trên giường đứng lên, đem chăn chụp lên đầu Giang Ly, sau đó đã hắn hai cước, không đợi hắn phản ứng lại, tôi liền nhảy xuống giường chạy ra ngoài, dép lê còn chưa có xỏ.
Tôi chạy đến toilet, hướng về phía bồn câu nôn khan một hồi, đáng tiếc vẫn không có tâm tình để nôn mửa. Vì vậy, tôi học bộ dáng trong tiểu thuyết, vươn ngón trỏ vào trong miệng loạn chuyển, cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại tự biến mình thành một đứa thiểu năng vừa chảy nước miếng vừa cắn ngón tay…
Tôi đang loay hoay, bất thình lình có người từ phía sau chụp lấy bả vai tôi, tôi kinh hãi, thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết…
Tôi rút ngón tay lại, chùi chùi khóe miệng dính nước miếng, vẫn khom lưng như cũ, nói với Giang Ly: "Anh tránh xa ra một chút, cảnh này rất bạo lực."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!