Chương 8: Thịnh Dục Kiệt

Biết tin Tần Thi Nghi và Thịnh Hạo Hàm nói chuyện điện thoại với nhau gần hai mươi phút, Thịnh phu nhân đúng là rất vui mừng, chỉ hận không thể lập tức gọi điện thoại hỏi con trai xem có phải nó đã nguyện ý chung sống hoà hợp với bà xã rồi hay không?

May mà thím Lưu kịp thời ngăn cản, khuyên nhủ Thịnh phu nhân: "Phu nhân à, bên mình giờ mới giữa trưa, vậy bên Tam thiếu gia chẳng phải đã nửa đêm rồi hay sao? Tầm này, chắn hẳn Tam thiếu gia đã ngủ rồi."

"Nói cũng đúng." Thịnh phu nhân cất điện thoại, vẻ mặt đau lòng nói: "Hạo Hàm ở bên đó bận rộn lắm. Mấy ngày nay thằng bé gọi cho tôi cứ chưa nói được hai câu đã tắt máy. Hôm trước tôi gọi điện thoại hỏi Tiểu Ngô, Tiểu Ngô nói khoảng thời gian này Hạo Hàm đang cố đuổi kịp tiến độ quay. Đạo diễn David cái gì đó yêu cầu cao, còn không cho phép dùng diễn viên đóng thế, cảnh treo dây cáp, đu nhảy này đó đều do Hạo Hàm tự mình thực hiện hết.

Tiểu Ngô nói ngày nào Hạo Hàm cũng phải quay đến hơn nửa đêm mới xong."

Tiểu Ngô mà Thịnh phu nhân nhắc đến tên đầy đủ là Ngô Triết, người đại diện của Hoắc Lăng, đồng thời cũng là người đại diện kim bài (người đại diễn xuất sắc) đại danh đỉnh đỉnh trong giới giải trí. Qua lời kể của Thịnh phu nhân liền thân thiết biến thành Tiểu Ngô, phần nhiều do mối quan hệ giữa Ngô Triết và Hoắc Lăng.

Mười năm trước, Hoắc Lăng còn chưa nổi tiếng, Ngô Triết cũng là người trẻ tuổi mới ra nhập xã hội, hai người ăn nhịp với nhau, mấy năm nay ở trong lĩnh vực của mình hô mưa gọi gió.

Thịnh phu nhân quan tâm con trai, nên thường xuyên tiếp xúc với cộng sự của con. Bởi vậy khi nhắc tới Ngô Triết, giọng Thịnh phu nhân cũng mang theo nhiều tia thân thiết.

"Đúng vậy, Tam thiếu gia đóng phim hành động nhất định sẽ phải chịu khổ. Đừng nói đạo diễn David cái gì đó có cho dùng diễn viên đóng thế không. Trườc giờ Tam thiếu gia đóng phim, cũng rất hiếm khi sử dụng diễn viên đóng thế. Mấy năm trước Tam thiếu gia quay bộ phim võ hiệp, hai cổ tay đều bị dây cáp cọ rách da, mãi mới khỏi..." Thím Lưu xem như nhìn Thịnh Hạo Hàm lớn lên, đối với anh ít nhiều có chút đau lòng.

Nhưng nhìn sang thấy sắc mặt Thịnh phu nhân sau khi nghe mình nói trở nên càng thêm lo lắng sốt ruột, bà ấy vội đổi hướng câu chuyện, an ủi: "Phu nhân đừng quá lo lắng, Tam thiếu gia có bao giờ để bản thân chịu thiệt chưa? Hiện tại đóng phim hơi vất vả một chút, không phải vẫn còn cậu Ngô chăm sóc hay sao?"

Thịnh phu nhân lắc đầu, thở dài: "Tiểu Ngô nói với tôi công ty có việc, khả năng cuối tuần này Tiểu Ngô sẽ về nước."

"Cậu Ngô về nước? Vậy khi nào cậu ấy quay lại chỗ Tam thiếu gia?"

"Cái này mới phiền toái, Tiểu Ngô nói lần này trở về, nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì không nói trước được."

Thím Lưu nghe thế cũng lo lắng sốt ruột theo: "Vậy phải làm sao bây giờ, Tam thiếu gia vốn không quen ăn đồ ăn bên ngoài, huống chi đang ở nước ngoài. Tay nghề nấu nướng của cậu Ngô không tồi, có cậu ấy ở đó còn yên tâm chút. Giờ cậu ấy về nước, chỗ Tam thiếu gia chỉ còn hai thanh niên trẻ tuổi, sao giải quyết được chuyện này đây?"

"Thế nên trong khoảng thời gian này, chúng ta phải chọn gấp đầu bếp có tay nghề tốt đưa sang đó." Mặt Thịnh phu nhân lộ vẻ bất đắc dĩ: "Thím biết rồi đấy, khẩu vị của Hạo Hàm cực kỳ kén chọn, đưa người tay nghề không tốt sang tôi sợ thằng bé không chịu."

Thím Lưu lại nhắc nhở: "Phu nhân, tay nghề chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là phải nghe lời, chúng ta hiểu rõ căn bản mới được, phu nhân quên lần trước suýt chút nữa đã gây ra chuyện lộn xộn rồi sao?"

Thịnh phu nhân nghe lời này, lập tức nghiêm túc, gật đầu nói: "Thím nói đúng, tốt nhất nên chọn người chúng ta quen thuộc. Thím Lưu, nhà chúng ta có ai học qua tay nghề nấu nướng của thím không? Không cần ngon như thím, chỉ cần bằng nửa thím là tốt lắm rồi."

Thím Lưu cân nhắc kỹ, chần chờ lắc đầu: "Thật ra đám người Tiểu Tần tôi đều dạy qua, nhưng mấy cô gái này ít tuổi, chỉ sợ đưa bọn họ tới chỗ Tam thiếu gia sẽ gây chuyện, hơn nữa tay nghề của bọn họ còn không đuổi kịp Tiểu Trương bên cạnh Tam thiếu phu nhân đâu."

"Tiểu Trương?" Ánh mắt Thịnh phu nhân sáng rực, bà vốn đang lười biếng dựa vào sô pha, lúc này bỗng ngồi thẳng lên, nhìn thím Lưu hỏi, "Cô gái Tiểu Trương này thím thấy thế nào?"

"Mấy ngày này tôi và Tiểu Trương phụ trách đưa cơm cho Tam thiếu phu nhân, tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng nhìn ra được Tiểu Trương là người hiểu rõ bổn phận, bằng không Tam thiếu phu nhân sẽ không giữ cô ấy hơn nửa năm. Chỉ là..." Thím Lưu bỗng chuyển đề tài: "Hôm nay ở chỗ Tam thiếu phu nhân, thời điểm nói về Tam thiếu gia tôi thấy hình như Tiểu Trương không biết Tam thiếu gia là ai.

Hơn nữa cô ấy còn độc thân, chỉ sợ sẽ gây ra chuyện lộn xộn giống như lần trước."

Thịnh phu nhân rất tán đồng lời của thím Lưu, nhưng bà cân nhắc một lát, từ từ nói: "Thím nói nếu để Thi Nghi và Tiểu Trương cùng qua đó có ổn không?"

Thím Lưu sửng sốt, Thịnh phu nhân bắt đầu phân tích: "Dù sao hai đứa cũng là vợ chồng, Thi Nghi ở bên cạnh có thể giúp Hạo Hàm chặn đường một số kẻ không có mắt, thuận tiện chăm sóc Hạo Hàm. Hạo Hàm một thân một mình ở nước ngoài, người duy nhất có thể nói chuyện cùng là Tiểu Ngô thì sắp về nước, thằng bé khó tránh khỏi cô đơn. Mà Thi Nghi ở bên này, tôi thấy trong lòng con bé vẫn rất tự trách, không phải chúng ta an ủi vài câu là tốt lên ngay được, chi bằng để con bé ra nước ngoài giải sầu.

Thời gian qua đi, tự nhiên sẽ tốt hơn. Hơn nữa, hai đứa đã kết hôn, tôi hy vọng chúng nó vui vẻ chung sống. Trước kia vợ chồng son không có cơ hội ở chung, giờ tìm được cơ hội này, nói không chứng có thể gia tăng tình cảm."

Không cần thím Lưu phụ họa, Thịnh phu nhân càng nói càng hưng phấn, cảm thấy chủ ý này vô cùng tốt, nếu con trai không thể về nước, vậy đem con dâu đóng gói ra nước ngoài là được mà?

Thím Lưu vẫn luôn biết tâm tư của Thịnh phu nhân, nên không có ý kiến gì, chỉ nhắc nhở: "Ý tưởng của phu nhân tất nhiên rất tốt, nhưng phải để Tam thiếu gia và Tam thiếu phu nhân tự mình đồng ý."

Thịnh phu nhân gật đầu, cân nhắc nói: "Chỗ Thi Nghi tôi nghĩ không có vấn đề, con bé mê ăn mê chơi, nhưng tôi nói thì vẫn nghe."

Thím Lưu mười phần tán đồng, lòng nghĩ Tam thiếu phu nhân không ngốc, tình cảm với Tam thiếu gia không tốt, trong nhà này chỉ dựa được vào phu nhân, nên Tam thiếu phu nhân khẳng định sẽ không ngỗ nghịch ý của phu nhân. Bà ấy làm việc ở Thịnh gia, nói thế nào Tam thiếu nhân cũng là chủ, thím Lưu chắc chắn sẽ không nói ra những lời bố trí chủ, bà ấy chỉ nghĩ thầm vậy thôi: "Tuy nói thế, nhưng phu nhân đừng quên tính tình Tam thiếu gia, mấy năm nay phu nhân muốn tác hợp Tam thiếu gia và Tam thiếu phu nhân bao nhiêu lần, chẳng phải đều bị Tam thiếu gia từ chối hay sao? Lần này vẫn nên hỏi ý Tam thiếu gia trước thì hơn."

"Hạo Hàm bận rộn như vậy mà hôm nay còn dành thời gian rất lâu gọi điện thoại hỏi thăm Thi Nghi. Tôi nghĩ chắc hẳn tình cảm của thằng bé với Thi Nghi đã khác trước." Thịnh phu nhân mười phần lạc quan, nhưng nói tới đây lại hơi chần chờ, sửa chủ ý cười nói: "Thôi, đừng quyết định vội, buổi chiều tôi đưa Tiểu Kiệt qua bệnh viện, đúng lúc hỏi thử Thi Nghi xem Hạo Hàm gọi điện thoại nói gì.

Nếu Hạo Hàm thật sự quan tâm tình trạng của Thi Nghi, chắc sẽ không phản đối Thi Nghi đến chỗ nó giải sầu."

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!