Chương 39: Không có ý gì khác

Đạo diễn và nhà làm phim vốn rất bận rộn, có thể rút ra thời gian vài phút để hàn huyên với Tần Thi Nghi cũng vì mặt mũi của Hoắc Lăng lớn. Quan hệ cá nhân của anh và đạo diễn rất tốt, nếu đổi thành diễn viên khác người nhà muốn tới thăm ban, chưa chắc đã nhận được đãi ngộ đặc thù.

Suy cho cùng bộ phim này bọn họ mới chỉ tuyên bố khởi động máy, đoàn phim yêu cầu bảo mật tất cả tin tức, không phải người nhà ai tới thăm ban, đạo diễn cũng sẽ đồng ý cho vào.

Hoắc Lăng cũng thức thời, không ở lâu, giới thiệu xong liền dẫn Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt về phòng nghỉ.

Đạo diễn thông cảm người nhà Hoắc Lăng lần đầu tiên tới thăm ban, nên cho một tiếng nghỉ ngơi.

Phòng nghỉ chỉ có một nhà ba người bọn họ, Tiểu Lâm ghi nhớ lời một Boss khác dặn dò, đem đồ ăn bày ra xong, liền không ở lại làm bóng đèn, đánh tiếng với Hoắc Lăng và Tần Thi Nghi: "Anh Hoắc, chị dâu, em ra ngoài ăn cơm trước, có chuyện gì cứ gọi em."

Tần Thi Nghi gật đầu, dặn dò: "Nhớ mang theo phần cánh gà kia ra ngoài, chia cho mọi người một chút."

Tiểu Lâm nói "Cảm ơn", còn nhớ rõ chiếu cố Tiểu Trương đứng phía sau Tần Thi Nghi: "Tiểu Trương, cô chưa ăn cơm nhỉ? Nếu không tôi dẫn cô ra chỗ đoàn phim nhận một phần cơm trưa nhé?"

Tiểu Trương nghe vậy ánh mắt không khỏi sáng lên, đây chính là đoàn phim đó, không phải mỗi ngày đều có thể tới, không xem đủ chẳng phải sẽ khiến bản thân mình thất vọng sao? Chỉ là Tiểu Trương cũng sợ gây thêm phiền toái cho mọi người: "Sẽ không quá phiền toái chứ?"

"Không sao." Tiểu Lâm giải thích: "Mỗi ngày đoàn phim đều sẽ chuẩn bị cơm cho anh Hoắc, để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào. Đợi lát nữa tôi dẫn cô đi nhận phần của anh Hoắc."

Hoắc Lăng ở bên cạnh cười nói: "Hai người đi đi."

Nghe nam thần lên tiếng, Tiểu Trương không còn lo lắng, đi theo sau Tiểu Lâm mở cửa ra ngoài.

Phòng nghỉ yên tĩnh lại, Tần Thi Nghi lúc này mới có thời gian đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Tuy rằng sau khi quan sát hoàn cảnh phim trường, Tần Thi Nghi không ôm hy vọng quá lớn đối với phòng nghỉ của Hoắc Lăng, còn có thể trông cậy vào phòng nghỉ của Hoắc Lăng cao cấp đến đâu? Nhưng khi nhìn thấy không gian nhỏ chỉ vẹn vẹn khoảng hai mươi mét vuông, trong phòng còn dùng đồ đạc gác thành một nơi chuyên dùng để thay quần áo, không gian thừa lại còn phải kê bàn trang điểm, lại bày một bộ sô pha cùng bàn trà, diện tích chẳng còn bao nhiêu.

Tần Thi Nghi vẫn có chút kinh ngạc, dù thế nào Hoắc Lăng cũng xuất thân từ hào môn, hoàn cảnh thiếu thốn như vậy, anh vẫn nghỉ ngơi được?

Suy nghĩ này mới vừa chợt lóe qua đầu Tần Thi Nghi, Hoắc Lăng giống như con giun trong bụng cô, mở miệng: "Nơi này có điểm đơn sơ, ủy khuất em và Tiểu Kiệt."

"Không có, không có." Tần Thi Nghi hoàn hồn, cười nói: "Chúng em chỉ nghỉ tạm trong chốc lát, tốt hay xấu đều không sao cả. Nhưng anh mỗi ngày đều ở đây, hoàn cảnh này xác thực quá mức đơn sơ."

"Quen rồi đều giống nhau, hơn nữa phòng nghỉ của mọi người cũng không khác biệt lắm. Anh không cũng không thể quá đặc biệt." Hoắc Lăng cười nhẹ, thoạt nhìn thật sự không ngại hoàn cảnh thiếu thốn này chút nào: "Anh biết Thi Nghi quan tâm anh. Chẳng qua nếu không ăn, đồ ăn đều sẽ nguội mất."

Sắc mặt Tần Thi Nghi hơi quẫn, cô chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, nào có quan tâm anh? Người này thật tự luyến.

Nhưng giờ Tần Thi Nghi cũng không định lắm miệng, đơn giản trầm mặc ngồi xuống.

Mặc dù hoàn cảnh phòng nghỉ đơn sơ, nhưng đồ đạc nên có đều có, sô pha ngồi cũng mềm mại thoải mái. Vậy thì thế nào, Hoắc Lăng có tiền có địa vị, còn có nhiều nhân viên công tác chăm sóc như vậy, uỷ khuất cũng không chạy đến đâu.

Thịnh Dục Kiệt đã được ba bế đặt lên sô pha, bát đũa là do Tiểu Trương và Tiểu Lâm dọn xong trước khi ra ngoài. Hoắc Lăng cầm lấy bát trước mặt Thịnh Dục Kiệt, định xới cơm trong hộp giữ nhiệt ra, Tần Thi Nghi ngăn cản: "Ninh canh mang lại đây, uống chút canh trước đã."

Tần Thi Nghi nói xong liền tiếp nhận bát trong tay Hoắc Lăng, bắt đầu múc canh, bỏ thêm cái thìa rồi đặt xuống trước mặt Thịnh Dục Kiệt, dặn dò: "Con uống chậm một chút, cẩn thận kẻo bỏng."

Anh bạn nhì cầm thìa, ngẩng đầu hướng Tần Thi Nghi cười ngọt ngào: "Con cảm ơn mẹ."

Tần Thi Nghi thuận thế vỗ vỗ đầu cậu nhóc. Cô vừa mới ngẩng đầu, Hoắc Lăng ngồi bên cạnh anh bạn nhỏ rất tự giác đưa bát của mình tới, cười vô cùng đẹp: "Làm phiền Thi Nghi."

"Người một nhà, không cần khách khí." Tần Thi Nghi cười khách khí, tiếp nhận bát, cúi đầu giúp Hoắc Lăng múc canh. Dáng vẻ cô rũ mi cụp mắt, làm sườn mặt vốn tinh xảo tăng thêm vài phần ý vị trầm tĩnh nhu mì.

Tần Thi Nghi không chú ý tới người đàn ông bên cạnh, ánh mắt nhu hoà xuống, nghiêm túc giúp người nào đó múc canh. Đồng thời trong lòng không tránh khỏi mắng thầm hai câu. Hộp canh vốn ở ngay trước mặt cô, cách Hoắc Lăng khá xa, xuất phát từ lễ phép cô nhất định sẽ giúp Hoắc Lăng múc một bát canh. Nhưng đối phương còn chẳng đợi cô nói, đĩnh đạc cầm bát đưa qua, xem dáng vẻ đương nhiên của anh, giống như cô chính là cô dâu nhỏ làm trâu làm ngựa cho anh —— Thôi được rồi, hiện tại cô thật sự là cô dâu nhỏ của người ta.

Cho nên Tần Thi Nghi chỉ có thể mắng thầm trong lòng. Lúc ngẩng đầu trên mặt cô đã khôi phục nụ cười ôn hòa, đang chuẩn bị đưa bát canh qua, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt sóng nước lóng lánh.

Mang tiếng là đàn ông, một đôi mắt đẹp quá đẹp có lẽ không thích hợp lắm, nhưng đôi mắt của Hoắc Lăng thật sự cực kỳ đẹp, không hề giống Thịnh phu nhân hay Chủ tịch Thịnh, cũng không biết là giống ai.

Hoắc Lăng trời sinh có một đôi mắt đào hoa ẩn tình, khi hơi cong môi giống như là ánh mặt trời sáng lạn, khi không cười, chỉ cần không phải cố tình xụ mặt, cũng khiến cho người ta cảm thấy dáng vẻ anh như đang mang theo vài phần ý cười. Cho nên đồn đại, bình luận về anh dù ở trong hay ngoài vòng đều đặc biệt tốt, tiếp xúc làm việc với anh đều cảm thấy anh là người hiền lành, ôn hoà, dễ nói chuyện, đừng nói đến các cô gái nhỏ chưa rành chuyện đời gặp gương mặt này, liền trực tiếp tôn sùng là nam thần dịu dàng.

Chẳng qua tính tình Hoắc Lăng kỳ thật thiên về đạm bạc, trước mặt người khác chỉ cần treo hai phân ý cười, đều khiến cho người ta như tắm mình trong hương vị gió xuân. Nụ cười thoải mái, thư thái thật sự cũng chỉ xuất hiện lúc ở nơi riêng tư, người ngoài chưa bao giờ gặp qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!