Chương 36: Cảm ơn

Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt đã điều chỉnh được chênh lệch múi giờ. Buổi tối hôm nay hai mẹ con đi ngủ đúng theo thời gian bình thường, ngon lành không hề tỉnh giấc giữa chừng.

Tất nhiên không tiếp xúc với Hoắc Lăng trở về lúc nửa đêm.

Thực tế, Tần Thi Nghi không biết Hoắc Lăng trở về khi nào.

Một đêm mơ đẹp, Tần Thi Nghi mở to mắt tỉnh ngủ, quay đầu liền nhìn thấy một đôi mắt to ngập nước, không chớp mắt nhìn cô. Tần Thi Nghi cười tủm tỉm nói: "Chào buổi sáng, bảo bối."

Anh bạn nhỏ cũng nở nụ cười thật tươi: "Mẹ, chào buổi sáng."

"Bảo bối dậy khi nào thế?"

Cậu nhóc nháy mắt to đáp: "Dậy cùng với mẹ."

Vừa mới tỉnh ngủ liền đáng yêu như vậy, Tần Thi Nghi không nhịn được cách chăn nhào lên, bóp mũi cậu nhóc: "Nói dối, rõ ràng con dậy sớm hơn mẹ nhé!"

Cậu nhóc phản ứng mẫn cảm, bị Tần Thi Nghi đùa bóp, miệng nhỏ nửa há, phát ra tiếng cười khanh khách, lập tức sửa lời nói: "Con dậy sớm hơn mẹ một phút."

Hai mẹ con đang cười đùa, cửa bất ngờ bị gõ mở. Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt nhất thời dừng động tác, ngẩng đầu nhìn qua, người đàn ông mặc quần áo thể thao đứng dựa vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn hai mẹ con: "Hai mẹ con đã dậy?"

"A, anh lên?" Tần Thi Nghi thu lại ý cười, chậm rãi từ trên người anh bạn nhỏ ngồi dậy. Cô vừa rời đi, bánh bao nhỏ lập tức ôm chăn ngồi dậy theo, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hoắc Lăng gọi: "Ba!"

Hoắc Lăng cười đáp, ánh mắt dạo qua mặt Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt một vòng, rồi mới mỉm cười nhìn con trai anh: "Bây giờ con muốn rời giường chưa?"

"Muốn ạ." Cậu nhóc gật đầu, động tác nhanh nhẹn xốc chăn lên, bò xuống giường, dép lê chưa kịp đi, bạch bạch bạch chạy đến cửa.

Hoắc Lăng thấy thế cũng đi về phía trước vài bước, đem anh bạn nhỏ chân trần bế lên, tay to xoa xoa chân nhỏ của con trai, nói với Tần Thi Nghi còn đang ngồi ở trên giường: "Thi Nghi, lát nữa em mang dép của Tiểu Kiệt ra ngoài nhé. Anh dẫn con đi rửa mặt trước."

Có lẽ do giọng điệu của Hoắc Lăng quá tự nhiên, Tần Thi Nghi vậy mà ngoan ngoãn gật đầu, xuống giường xách theo dép lê của con trai ra khỏi phòng.

Chờ ra tới cửa Tần Thi Nghi mới nhớ ra, tại sao cô phải nghe anh phân phó? Vì thế bước chân hơi chậm lại, không ngờ anh bạn nhỏ được Hoắc Lăng khiêng ở trên vai không vui lòng, bước chân Tần Thi Nghi vừa mới chậm, anh bạn nhỏ đã lập tức quay đầu, hướng về phía cô cười đáng yêu: "Mẹ ơi, nhanh lên!"

"Ừ, được." Tần Thi Nghi nghe con trai vẫy gọi, lập tức dứt bỏ chần chờ vừa rồi, trực tiếp nện bước đuổi kịp hai ba con đi đằng trước.

Không có chuyện gì quan trọng hơn rửa mặt với con trai.

Vẫn như cũ dùng cách thức ngày hôm qua, Hoắc Lăng bế Thịnh Dục Kiệt, Tần Thi Nghi cùng con trai đứng thẳng song song đánh răng.

Từ khi Tần Thi Nghi tự mình chăm sóc con trai tới nay, hai mẹ con làm cái gì cũng thích làm cùng nhau. Tầm tuổi anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt, đúng thời điểm hay bắt chước người lớn nhất, cho dù nhiều lúc không phải là cố ý, mà do ở nơi nào đó thay đổi một cách thầm lặng, khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng. Giống như hiện tại hai mẹ con cùng nhau đánh răng, động tác, tần suất thậm chí là tiết tấu đều giống nhau như đúc, cứ như đã luyện tập qua.

Hoắc Lăng đứng ở phía sau, nhìn bà xã và con trai động tác đồng bộ, thì không khỏi buồn cười, anh cong môi, giọng nói mang theo tia vui mừng: "Hôm nay có kế hoạch gì không?"

Tần Thi Nghi dừng động tác đánh răng, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với con trai, không nói gì.

Hoắc Lăng liền cười nói: "Nếu không có kế hoạch gì, sáng nay anh sẽ mang em đi luyện lái xe trong chốc lát, tầm này trên đường không nhiều xe lắm."

Tần Thi Nghi không ngờ anh còn nhớ thương việc này, vội vàng nhổ nước súc miệng trong mồm ra, chuẩn bị vùng vẫy giãy chết một phen, thì nghe thấy giọng nói vui sướng của con trai cô: "Vâng ạ!"

Hoắc Lăng cười tủm tỉm xoa đầu con trai, ánh mắt lướt qua khoé môi cứng đờ của Tần Thi Nghi, dịu dàng quan tâm hỏi: "Thi Nghi có tính toán khác sao?"

Tần Thi Nghi yên lặng lắc đầu, hai ba con đã vui vẻ quyết định, còn hỏi cô làm cái gì nữa?

Phòng tắm không tính là nhỏ, nhưng ba người chen ở bên trong, đặc biệt là Hoắc Lăng chân dài tay dài, cao to, mang theo mười phần cảm giác áp bách. Tần Thi Nghi bỗng chốc cảm thấy phòng tắm chật hẹp mà áp lực (kiềm nén).

Thông qua hai ngày tiếp xúc với ông xã miễn phí, Tần Thi Nghi cũng ý thức được chỉ cần không phải thời điểm đối phương quỷ súc, tính cách xem như rất dễ nói chuyện. So sách cùng những người khác trong Thịnh gia, quả thực xứng là bình dị gần gũi. Vì thế lá gan của Tần Thi Nghi dần lớn lên, súc miệng, vừa mới buông bàn chải và ly nước xuống, cô liền xoay người đẩy Hoắc Lăng ra ngoài, không cho phân bua gì hết nói: "Anh đừng chen ở trong này nữa, xoay người cũng bất tiện."

Hoắc Lăng nhướn mày, không tiếng động nhìn đôi tay vừa vặn dừng ở ngực mình.

Tần Thi Nghi còn chưa có ý thức được vấn đề, nhịp tim đàn ông mạnh mà hữu lực, cách quần áo mỏng manh, không chút chướng ngại truyền tới lòng bàn tay cô,  còn có lồng ngực sờ lên không hề dày nặng mà lại ẩn chứa sức mạnh, xúc cảm...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!