Trả lời điện thoại của Tiểu Trương xong, một nhà ba người không tiếp tục dạo đi nữa, đồ cần mua không sai biệt lắm đã mua đủ cả. Xem đồng hồ sắp đến mười một giờ, Hoắc Lăng đề nghị: "Chúng ta về thôi, đi đường khác vòng trở về nhà sẽ mất thêm chút thời gian. Về đến nhà đoán chừng vừa kịp bữa trưa."
Đối với đề nghị này, Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt đều không có ý kiến. Thậm chí anh bạn nhỏ còn ước gì trở về sớm một chút, cậu nhóc tương đối quan tâm chuyện buổi trưa có thể ăn bánh kem hay không.
Tần Thi Nghi vân vê má nhỏ đầy thịt của con trai, cười nói: "Cứ tính buổi trưa không kịp nướng bánh kem, thì buổi tối chúng ta ăn. Dù sao một ngày con cũng chỉ được ăn bánh kem một lần."
Hoắc Lăng đẩy xe mua hàng chờ tính tiền, buổi sáng sắp xếp ít thu ngân thanh toán, phía trước có vài người đang xếp hàng, tạm thời chưa tới lượt bọn họ. Hoắc Lăng quay đầu nhìn về phía hai mẹ con, hiếm khi bắt gặp cảnh con trai mất đi dáng vẻ vô dục vô cầu, anh liền cong môi cười nói: "Bên cạnh siêu thị có cửa hàng bánh kem không tồi. Nếu Tiểu Kiệt muốn ăn, thì chờ lát nữa mua."
Hoắc Lăng rất ít khi ở chung với con trai, anh cứ cho rằng con trai sẽ lập tức đồng ý đề nghị của mình. Ai ngờ khuôn mặt cậu nhóc hiện lên tia chần chờ, cuối cùng mím môi nói: "Con muốn ăn bánh kem mẹ nướng."
Tần Thi Nghi nghe thấy con trai ủng hộ mình như vậy, nhiệt tình lập tức tăng vọt, ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ đầu con trai cam đoan: "Chờ chúng ta trở về, mẹ liền nướng bánh kem cho bảo bối."
Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to trong sáng hiện lên một tia vừa lòng.
Tần Thi Nghi không chú ý tới biểu tình giảo hoạt của con trai cô. Bởi vì người nào đó không cam lòng bị bỏ qua, nhướn mày, dù bận vẫn ung dung nhìn cô cười nói: "Xem ra tay nghề của Thi Nghi rất không tồi, chỉ là không biết anh có lộc ăn hay không?"
"Tay nghề với không tay nghề gì, em mới học cùng thím Lưu hai ngày, chẳng qua là Tiểu Kiệt cổ vũ mà thôi..." Tần Thi Nghi giải thích theo bản năng, nhưng nói được một nửa cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, chuyển luôn lời: "Nhưng nếu anh muốn ăn, mẹ con em sẽ để lại cho anh một miếng. Buổi tối về nhà đói, anh có thể ăn lót dạ."
"Bữa ăn khuya không thể ăn hàng ngày." Hoắc Lăng không biến sắc chọc thủng "Dụng tâm hiểm ác" của bà xã, thuận tiện đề nghị: "Nếu Thi Nghi có lòng, chi bằng rảnh rỗi thì đưa đến phim trường cho anh đi?"
"Ha ha." Tần Thi Nghi không ngờ ông xã miễn phí mặt dày vô sỉ như vậy, đành xấu hổ lấy lệ: "Xem tình huống đã, nếu không phiền toái..."
Sao có thể không phiền toái, tới lúc đó lại nói. Bọn họ muốn khiêm tốn, chuyện ảnh đế bí mật kết hôn hiện tại còn chưa thể bại lộ. Người trước mặt nhiều lắm là trêu đùa cô, chắc chắn anh sẽ không lấy sự nghiệp của mình ra mạo hiểm, làm gì có chuyện thật sự bảo cô chạy tới phim trường?
Tần Thi Nghi càng nghĩ càng yên tâm.
Nhìn thần sắc bà xã càng ngày càng thả lỏng, Hoắc Lăng hơi cong môi, cúi đầu móc chìa khoá từ trong túi ra, đưa về phía Tần Thi Nghi: "Đợi đến lượt chúng ta tính tiền chắc còn lâu, nếu không hai mẹ con lên xe trước chờ anh?"
Tần Thi Nghi thật sự muốn nhận chìa khóa, nhưng khi nhìn thấy con trai cô đứng dựa vào ông xã miễn phí, dáng vẻ luyến tiếc rời đi, thì cô vẫn lắc đầu, nói: "Thôi, cùng nhau đi."
Ánh mắt Hoắc Lăng chợt lóe, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dạo qua mặt Tần Thi Nghi một vòng. Anh cười đem chìa khóa xe cất vào túi: "Cũng được, vậy cùng nhau đi."
Tia sáng mênh mông nơi đáy mắt, suýt chút nữa khiến Tần Thi Nghi choáng váng. Chờ Tần Thi Nghi phục hồi tinh thần, cũng chỉ có thể bĩu môi, che giấu tiếng chửi thầm trong lòng. Cô vừa từ chối, người nào đó liền qua loa đại khái không thèm cả giả vờ, gấp không chờ nổi đem chìa khóa cất đi, xem ra chỉ biết săn sóc ngoài miệng mà thôi.
Chẳng qua mười phút sau, Hoắc Lăng dùng năng lực bạn trai level max hung hăng đánh thẳng vào mặt Tần Thi Nghi.
Lúc đi dạo siêu thị, Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt phút chốc không kiềm chế nổi.
Tần Thi Nghi là lần đầu tiên xuất ngoại, lần đầu tiên đi siêu thị nước ngoài, còn có cái máy ATM ở phía sau phụ trách tính tiền. Hậu tri hậu giác hưng phấn lên, liền làm càn.
Anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt là lần đầu tiên đi siêu thị cùng ba mẹ, đối với đứa trẻ năm sáu tuổi mà nói trải nghiệm như vậy đáng giá được lưu thành kỷ niệm. Trong lúc nhất thời hưng phấn quá độ, không kiềm chế nổi cũng rất bình thường.
Hai mẹ con hưng phấn ăn nhịp với nhau, kết quả liền mua một đống lớn đồ vật lung tung rối loạn, ăn uống dùng chơi, cái gì cần có đều có. Hoắc Lăng lấy hai cái túi mua hàng cực lớn, khó khăn lắm mới sắp xếp hết đồ đã mua.
Tần Thi Nghi nhìn người đàn ông mặc quần áo thì gầy (*), bởi vì động tác xách túi mua hàng, mà tay áo không tự giác bị cọ lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn bóng loáng, trên làn da hiện từng đường gân xanh, hiển nhiên hai túi mua hàng lớn tràn đầy đồ khiến anh tốn không ít sức lực.
Thấy một màn này, Tần Thi Nghi khó tránh khỏi áy náy, muốn giúp người đàn ông chia sẻ một ít, cô kéo con trai đuổi theo nói: "Cái kia... Đồ quá nặng, chia một chút cho em xách đi, từ đây ra chỗ đỗ xe khá xa."
Hoắc Lăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi, nhẹ nhàng cười nói: "Chút đồ này, anh còn chưa đến mức xách không nổi, chẳng qua..." Khoé môi Hoắc Lăng cong lên, cười như không cười nói: "Thấy Thi Nghi quan tâm anh như vậy, cũng không phải không thể chia một nửa cho em."
Có lòng tốt đề nghị lại bị trêu chọc ngược, Tần Thi Nghi không thèm phản ứng anh, lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Vậy, anh vẫn nên xách một mình đi."
Hoắc Lăng chỉ khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhàng đuổi kịp người phụ nữ đang tốn công phí sức cố bước nhanh hơn.
Thật ra Tần Thi Nghi rất sợ, giả vờ xong liền hối hận. Bởi vì cô kéo con trai đi trước, nên không nhìn thấy biểu tình của người nào đó, cũng không nghe thấy đối phương lên tiếng. Trong lòng khó tránh khỏi hơi thấp thỏm, giờ cô đang sống dưới một mái hiên với anh, nói dễ nghe là vợ chồng, kỳ thật không khác gì người ăn nhờ ở đậu, nếu thật sự đắc tội người nào đó, ngày tháng sau này chắc sẽ không quá thoải mái?
Hơn nữa bên cạnh còn có cái tai mắt thật thật giả giả của Thịnh phu nhân là Tiểu Trương, vạn nhất chuyện cô mù mắt đắc tội ông xã miễn phí bị Tiểu Trương mật báo cho Thịnh phu nhân. Vậy sau này khi trở về, cuộc sống của cô đoán chừng cũng không quá nhẹ nhàng...
Tần Thi Nghi não bổ đến hình ảnh mình bị đuổi ra khỏi nhà, cô có tay có chân, dù bị Thịnh gia đuổi ra khỏi nhà, cũng có thể nuôi sống bản thân. Chỉ sợ Thịnh gia ỷ thế hiếp người, sau này không cho cô cơ hội gặp mặt bánh bao nhỏ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!