Thu thập sẵn sàng, một nhà ba người chuẩn bị xuất phát.
Có lẽ do lần đầu tiên cùng cả ba và mẹ ra cửa, Thịnh Dục Kiệt tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng hành động lại thể hiện ra sự hưng phấn hiếm thấy, mới vừa thay giày xong, anh bạn nhỏ liền gấp không chờ nổi chạy đến đứng giữa Tần Thi Nghi và Hoắc Lăng, mười phần chủ động đem tay nhỏ nhét vào trong tay lớn của ba mẹ.
Lòng bàn tay Tần Thi Nghi bất ngờ bị một bàn tay nhỏ mềm mại, mập mạp nhét vào, cô nghiêng đầu nhìn sang bên ông xã miễn phí cũng dùng tư thái đồng dạng nắm tay con trai, khiến người khác vừa nhìn liền biết bọn họ là một nhà ba người, dường như có chút thân mật quá mức.
Nghĩ đến đây, Tần Thi Nghi hơi mím môi, trong lòng khó tránh khỏi mâu thuẫn. Chỉ là khi cúi đầu nhìn thấy anh bạn nhỏ dù cố gắng nín nhưng khoé miệng vẫn không tự giác hơi cong lên. Lời cô định nói đều nghẹn lại, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, tùy ý để anh bạn nhỏ hứng thú bừng bừng nắm bọn họ.
Thôi, hiếm khi cậu nhóc vui vẻ như vậy.
Tần Thi Nghi tự an ủi chính mình, sắc mặt cứng đờ rốt cuộc cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở, Hoắc Lăng dẫn đầu nắm con trai bước vào, Tần Thi Nghi lạc sau hai ba con một bước, theo ở phía sau.
Hoắc Lăng dường như không phát hiện tâm tình bà xã anh chuyển biến, ấn thang máy xong, liền quay đầu nhìn về phía cô: "Xe ở bãi đỗ xe, hai mẹ con xuống tầng một trước chờ anh hay muốn cùng anh đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm?"
Tần Thi Nghi há miệng, chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng trẻ con mang vị sữa của con trai cô nói: "Đi xuống cùng ba ạ."
Nói xong cậu nhóc còn quay đầu sang hỏi Tần Thi Nghi: "Mẹ nói có phải không ạ?"
Thịnh Dục Kiệt trái lại cũng biết hỏi ý kiến của mẹ cậu nhóc, chỉ là câu hỏi này bây giờ đã thành dư thừa. Cậu nhóc trả lời xong rồi, Tần Thi Nghi đành đem suy nghĩ của mình nuốt xuống, phụ họa nói: "Đúng vậy... Cùng đi thôi, đỡ phiền toái."
Cậu nhóc gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo chợt hiện lên tia vừa lòng. Tần Thi Nghi còn chưa hiểu rõ tâm tư anh bạn nhỏ, đã thấy cậu nhóc quay đầu lại, lẩm bẩm lầu bầu một mình, hình như gật đầu nói: "Con đoán đúng mà, mẹ muốn ở cạnh ba nhiều hơn!"
Nói là lẩm bẩm lầu bầu một mình, nhưng mà thang máy yên tĩnh, giọng cậu nhóc không tính là nhỏ, ít nhất hai đương sự đều nghe được rõ ràng.
Tần Thi Nghi lại một lần nữa bị con trai hố. Cô mệt mỏi nghĩ, rốt cuộc con trai dựa vào đâu mà đưa ra kết luận này?!
Trong không gian bịt kín lại yên tĩnh, không chỉ giọng nói lẩm bẩm lầu bầu một mình của anh bạn nhỏ phá lệ rõ ràng, mà ngay cả tiếng cười khẽ người đàn ông cực lực đè thấp, cũng đồng dạng không xót chút nào chui hết vào lỗ tai Tần Thi Nghi.
Vốn Tần Thi Nghi đã bị con trai nói đến trợn mắt há hốc mồm, bên tai lại còn nghe thấy tiếng đàn ông cười như có như không, tông giọng trầm thấp dễ nghe, phảng phất như một bữa tiệc thính giác. Nhưng mà Tần Thi Nghi không có tâm tình hưởng thụ bữa tiệc này, cô bị con trai tổn thương, sau đó lại bị ba của con trai đâm một nhát trúng tim.
Tần Thi Nghi hoàn toàn từ bỏ ý định giải thích.
Chiếu theo phản ứng của ông xã miễn phí, cứ tính là cô thật sự giải thích, đối phương chưa chắc đã chịu nghe, nói không chừng còn lấy cô làm trò vui, giống như đêm hôm qua.
Tần Thi Nghi không có sức phản kháng, chỉ có thể giả chết, giả bộ như chưa phát sinh điều gì. Không chớp mắt nhìn chằm chằm con số thang máy biến hóa.
May mà tầm này không có người, thang máy một đường thông suốt, rất nhanh đã xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Đến xe, Hoắc Lăng cầm chìa khoá hướng về phía Tần Thi Nghi vẫy vẫy, ga lăng hỏi Tần Thi Nghi có muốn tự mình lái xe, làm quen với tình hình giao thông trước hay không?
Tần Thi Nghi hơi rối rắm, tất nhiên cô không dám lái xe, di chứng tai nạn giao thông còn chưa hoàn toàn bình phục. Chính bản thân cô cũng chưa từng lái xe, nhưng loại lo lắng này lại không tiện nói thẳng với Hoắc Lăng. Cô mang tiếng sang đây giúp đỡ chăm sóc ông xã miễn phí. Thực tế không giúp được chuyện bận rộn gì, nên ít nhất cô muốn đảm bảo mình không gây thêm phiền toái cho anh?
Kết quả giờ xe cô không dám lái, ra cửa chỗ nào cũng chịu hạn chế, không phải ngược lại sẽ khiến ông xã miễn phí phải phân tâm chăm sóc hai mẹ con cô sao?
Lúc này, anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt cuối cùng đã khôi phục dáng vẻ Tần Thi Nghi quen thuộc, không phá đám mẹ mình, ngược lại còn giúp đỡ mẹ giải vây: "Mẹ không lái xe, bà nội nói giờ mẹ lái xe không tốt ạ."
Trí nhớ của anh bạn nhỏ không tệ, Thịnh phu nhân chẳng qua chỉ nói một câu, cậu nhóc liền để bụng. Tần Thi Nghi nghe lời quan tâm của con trai, trong lòng ấm áp, cúi đầu sờ đầu cậu nhóc.
Hoắc Lăng nghe vậy, động tác trên tay dừng lại, tất nhiên anh hiểu con trai có ý gì, gật đầu nói: "Là anh sơ sót, vậy đừng lái. Sau này hai mẹ con muốn ra ngoài, anh bảo lái xe qua đây đón hai người."
"Vậy không ổn, lái xe của anh chắc đã được sắp xếp công việc, vạn nhất chậm trễ chuyện của anh thì phải làm sao bây giờ?" Tần Thi Nghi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mình không thể gây thêm phiền toái cho ông xã miễn phí. Nếu anh dẫn theo lái xe sang tận Mỹ, tất nhiên có chỗ cần dùng. Nói vậy, đương nhiên lái xe không tiện chạy hai bên: "Huống hồ, em không thể mãi mãi không lái xe..."
Hoắc Lăng vốn định nói không sao, ngoại trừ lái xe, đoàn đội của anh vẫn còn người có bằng lái xe quốc tế. Vậy nên sẽ không chậm trễ chuyện gì.
Chẳng qua khi nghe thấy bà xã nói câu cuối, ngoài miệng Hoắc Lăng dừng lại. Anh lái xe nhiều năm, vẫn luôn ổn định vững chắc, an toàn chưa từng xảy ra vấn đề, càng không biết tai nạn giao thông đối với phụ nữ tạo thành bóng ma tâm lý khó xoá nhoà thế nào. Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, bà xã anh có mâu thuẫn cảm xúc với chuyện lái xe, anh hẳn là nên thông cảm.
Nhưng hiện tại bà xã anh không định trốn tránh, mà cố gắng tích cực đối mặt, có phải anh nên tỏ vẻ ủng hộ hay không?
Hoắc Lăng cân nhắc rồi nhướn mày hỏi: "Vậy Thi Nghi tính toán thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!