Chương 28: Ba con

Bay qua đại dương bôn ba mà đến, Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt đều đói bụng, đồ ăn trên máy bay suy cho cùng ăn không ngon và thoải mái bằng ở nhà. Huống chi bữa cơm này do Tần Thi Nghi nấu đối với Thịnh Dục Kiệt mà nói còn mang ý nghĩa đặc biệt

- Đây là lần đầu tiên mẹ tự mình nấu cơm cho cậu nhóc, hơn nữa mì Ý xào thơm ngào ngạt khiến người ta rất muốn ăn.

Đương nhiên Thịnh Dục Kiệt cũng nghi hoặc, ngày thường mẹ không nấu cơm, lần đầu tiên dựa theo thực đơn xào mì Ý mà có thể xào ngon như vậy. Song Thịnh Dục Kiệt còn nhỏ tuổi, nghi hoặc một chút liền bỏ qua, trong lòng phần lớn là cảm động và sùng bái mẹ.

Hai mẹ con vùi đầu, ăn bữa này... Miễn cưỡng được coi là bữa trưa mì Ý.

Cơm nước xong xuôi Tần Thi Nghi xem thời gian thì hơi kinh ngạc: "Nhanh thật đấy, thoáng cái đã hơn mười một giờ rồi."

Thịnh Dục Kiệt cố gắng ăn nốt sợi mì cuối cùng, bụng nhỏ phồng phồng, một bên nâng ly nước cam, một bên nhìn Tần Thi Nghi hỏi thăm: "Mẹ mệt mỏi sao?"

Anh bạn nhỏ nhớ rõ trên máy bay mẹ mình ngủ không thật sự ngon giấc.

Vì mải bận bận rộn rộn Tần Thi Nghi quên mất cả buồn ngủ, giờ bánh bao nhỏ nhắc nhở, quả nhiên cơn buồn ngủ lại tràn tới, cô ngáp một cái, cố gắng kéo ánh mắt buồn ngủ về, lắc đầu nói: "Vừa mới ăn no, đợi nửa tiếng nữa rồi ngủ."

Lúc nghe Tần Thi Nghi nói chuyện, miệng nhỏ của Thịnh Dục Kiệt khi đóng khi mở như trục bánh xe tốc biến nhanh chóng uống hết sạch ly nước cam. Vẻ mặt cậu nhóc thoả mãn đặt cái ly không lên bàn, ly nước cam cơ hồ sạch sẽ đến mức không thừa một giọt.

Tần Thi Nghi trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên cô phát hiện con trai mình ăn khoẻ như vậy. Không chỉ uống sạch bách ly nước cam, mì Ý trên đĩa cũng ăn xong không sót sợi nào, trừ bỏ ớt xanh không chạm vào, đến cả hành tây cũng bị anh bạn nhỏ nhặt ăn luôn. Tuy rằng phân lượng đồ ăn Tần Thi Nghi chuẩn bị cho anh bạn nhỏ không nhiều lắm, nhưng mì Ý vốn là món dễ no, hôm nay sức ăn của Thịnh Dục Kiệt vượt xa ngày thường.

Tần Thi Nghi không khỏi đem ánh mắt lo lắng chuyển tới bụng cậu nhóc, sẽ không vỡ vì căng chứ?

Chẳng qua nhìn thần sắc hiện tại của con trai trông không có gì không thoải mái. Tần Thi Nghi mới thoáng yên lòng, lau dọn bàn ăn, còn ly đĩa thì đặt ở bồn rửa trong phòng bếp, không phải cô không muốn rửa mà vì cô nấu ăn đã không phù hợp với tính cách của nguyên chủ rồi, nếu dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, càng khiến người ta thêm nghi ngờ. Tần Thi Nghi không hề áy náy để ly đĩa đấy, chờ Tiểu Trương xuống rửa.

Ra khỏi phòng bếp, thấy anh bạn nhỏ ngồi ở trước bàn ăn, tròng mắt đuổi theo chuyển động của cô. Tần Thi Nghi dắt Thịnh Dục Kiệt đến sô pha ngồi xuống, nhìn chằm chằm bụng anh bạn nhỏ hơi phồng lên, hỏi: "Bảo bối, bụng con có gì không thoải mái không?"

Thịnh Dục Kiệt biết hôm nay mình ăn hơi nhiều, ngượng ngùng dấu mặt đi, lắc đầu nói: "Không ạ."

Tần Thi Nghi cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi đem ma trảo duỗi về phía cái bụng tròn vo của anh bạn nhỏ vỗ vỗ, lại gõ gõ, chơi đến vô cùng vui vẻ: "Bảo bối tới đây, chúng ta bổ quả dưa hấu lớn ăn."

"Mẹ gõ nhầm rồi, đây không phải dưa hấu!" Thịnh Dục Kiệt vừa lắc đầu, vừa ôm bụng lui vào góc sô pha trốn.

Tần Thi Nghi dịch qua theo, nhanh chóng giam anh bạn nhỏ ở góc tay vịn sô pha, cười giống hệt mẹ kế: "Không đâu, rõ ràng mẹ nghe thấy tiếng dưa hấu vang, không tin chúng ta bổ ra nhìn xem?"

Thịnh Dục Kiệt thấy không còn nơi để trốn, chỉ có thể bổ nhào vào ngực Tần Thi Nghi, mấp máy môi nói: "Mẹ hư!"

Tần Thi Nghi bất ngờ bị đánh gục, hai mẹ con lập tức náo loạn thành một đoàn ở sô pha.

Đang vui đùa ầm ĩ, di động Tần Thi Nghi bỗng vang lên, là Tiểu Trương ở tầng trên gọi. Không biết Ngô Triết nói chuyện gì với Tiểu Trương, rõ ràng giống Tần Thi Nghi không ngủ đủ, lúc máy bay hạ cánh vẻ mặt Tiểu Trương rất uể oải mà giờ trong điện thoại trung khí mười phần hỏi Tần Thi Nghi: "Tam thiếu phu nhân, em đang chuẩn bị nấu cơm trưa cho Tam thiếu gia, bởi vì lát nữa anh Ngô sẽ đến đoàn phim, nên tiện mang theo luôn.

Bữa trưa Tam thiếu phu nhân muốn ăn gì hay em nấu xong cho Tam thiếu gia rồi nấu riêng cho chị sau?"

"Không cần, chị vừa mới tuỳ tiện nấu ít đồ ăn, đã cùng Tiểu Kiệt ăn no rồi." Tần Thi Nghi dứt khoát không đứng dậy, ôm lấy Thịnh Dục Kiệt nằm lệch trên sô pha, giọng lười biếng nói: "Em nhanh chóng chuẩn bị cẩn thận bữa trưa cho Hạo Hàm là được, đúng rồi không phải hành lý có đồ ăn chúng ta mang theo hay sao, em muốn xuống lấy luôn không?"

"Anh Ngô nói trước mười hai giờ anh ấy sẽ xuất phát, đồ ăn chúng ta mang theo chủ yếu là đồ khô phải ngâm trước, giờ dùng không kịp."

"Vậy thôi, em tranh thủ thời gian nấu cơm đi, chị cúp máy trước..."

Tần Thi Nghi còn chưa dứt lời, Tiểu Trương đã vội vàng nói: "Tam thiếu phu nhân chờ một lát, hành lý dưới tầng muốn em giữa trưa xuống thu dọn luôn hay vẫn chờ chị tỉnh ngủ rồi tính ạ?"

"Chờ chị tỉnh ngủ rồi nói sau, em bận rộn xong thì tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát đi."

"Em đã biết." Tiểu Trương cúp điện thoại, vẻ mặt khó hiểu đứng tại chỗ.

Ngô Triết vừa ở ngoài ban công xử lý xong một cuộc điện thoại, quay lại phòng khách thì nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Trương phát ngốc, không khỏi nhướn mày hỏi: "Tam thiếu phu nhân nói gì sao?"

"Tam thiếu phu nhân nói không cần tôi xuống nấu cơm, chị ấy tùy tiện nấu ít đồ ăn, cùng Tiểu thiếu gia ăn no rồi."

Ngô Triết lập tức nhướn mày: "Cô ấy tự nấu cơm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!