Chương 27: Mì Ý sốt tiêu đen

Sau khi ông xã miễn phí cúp điện thoại, Tần Thi Nghi bỗng tỉnh cả ngủ, cuối cùng không cách nào ngủ lại được. Anh bạn nhỏ trong lòng vẻ mặt tinh thần phấn chấn nhìn cô, Tần Thi Nghi nghĩ thầm đoán chừng cậu nhóc chán chết rồi. Cô đơn giản ôm cậu nhóc ngồi dậy, hai mẹ con tựa đầu vào nhau, chen chúc đến cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.

Ngô Triết đang lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy hai mẹ con chen chúc tựa đầu nhau ngồi nơi đó không biết thì thầm to nhỏ cái gì, hình ảnh này khiến hắn không khỏi buồn cười, lại thay đổi cách nhìn mới về Tần Thi Nghi, hắn khẽ cười hỏi: "Không ngủ một lát sao?"

"Giờ không buồn ngủ nữa, đợi khi nào về tới nhà rồi ngủ tiếp."

Ngô Triết liền cười nói: "Vậy để tôi giới thiệu cho hai người một chút, còn khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến nơi, con đường này là..."

Đối với người nước ngoài mà nói, tất cả mọi thứ ở nước khác đều xa lạ khiến người ta tò mò. Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt chỉ nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe thôi cũng cảm thấy kinh ngạc cảm thán, hiện tại nghe Ngô Triết giới thiệu, hai mẹ con lập tức tập trung tinh thần lắng nghe.

Giống với Tần Thi Nghi tinh thần phấn chấn, lúc trước Tiểu Trương còn mệt mỏi thành cẩu, sau khi đồng dạng bị cuộc điện thoại đánh thức thì không thể tiếp tục đi vào giấc ngủ. Fans não tàn Tiểu Trương không thể làm được như Tần Thi Nghi nhanh chóng chuyển lực chú ý từ ông xã miễn phí sang phong cảnh nước khác. Hơn mười phút qua đi, Tiểu Trương vẫn còn đắm chìm sâu vào cuộc điện thoại ban nãy.

Tuy rằng Tiểu Trương không nghe thấy gì, nhưng không chịu nổi cô ấy sẽ bổ não, chị Tần nhà mình từ khi nhận được điện thoại của nam thần tinh thần bỗng trở nên phấn khởi đến mức không cách nào ngủ tiếp, rất rõ ràng, đây chính là tình yêu!

May mắn hiện tại lực chú ý của Tần Thi Nghi đang phóng hết ra ngoài cửa sổ trước mặt, không hề quay đầu lại dù chỉ một cái. Nếu mà cô chú ý sẽ phát hiện giờ phút này Tiểu Trương đang cao thâm khó đoán, không chớp mắt nhìn mình chằm chằm giống như nghiên cứu vấn đề gì đó, thì nhất định sẽ nhảy dựng, hơn nữa càng kiên định suy đoán lúc trước của bản thân.

Rất nhanh đã tới nơi, xe dừng ở bãi đỗ xe. Thời điểm Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt xuống xe, nam thanh niên ngoại quốc lái xe theo sau bọn họ cũng đã tới. Ngô Triết đóng cửa xe, nói với bọn họ một tiếng: "Chờ một lát!", rồi nhanh chóng đi giúp nam thanh niên ngoại quốc cầm hành lý.

Tuy rằng Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt chỉ tính toán sống ở nơi này hơn nửa tháng, nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá một tháng, nhưng bởi vì mang theo trẻ con nên lúc dì Lâm hỗ trợ sắp xếp hành lý, liền hận không thể đem tất cả đồ đạc hàng ngày Thịnh Dục Kiệt thường xuyên dùng đóng gói mang theo. Trước khi xuất phát phu nhân kiểm tra hành lý một lần nữa lại nhét thêm không ít đồ.

Hơn nữa Thịnh phu nhân còn đau lòng con trai ở nước ngoài đóng phim, lo lắng con trai ở bên ngoài ăn không đủ no, bảo thím Lưu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn có thể qua cửa kiểm tra an ninh, muốn bọn họ mang hết sang đây.

Có thể tưởng tượng hành lý đám Tần Thi Nghi mang theo đồ sộ bao nhiêu.

Nếu không phải Tần Thi Nghi có thẻ khách quý, có thể gửi vận chuyển nhiều hành lý hơn, thì thiếu chút nữa đã không đủ cho bọn họ gửi vận chuyển.

Nếu giờ Ngô Triết không giúp nam thanh niên ngoại quốc một tay, nam thanh niên kia ít nhất phải chạy bộ hai ba vòng.

Tần Thi Nghi cảm thấy mình quá làm phiền mọi người, nên đặt Thịnh Dục Kiệt xuống mặt đất, một tay nắm anh bạn nhỏ, một tay tiếp nhận vali hành lý nhỏ trong tay Tiểu Trương, nói với cô ấy: "Em đi giúp bọn họ chuyển hành lý đi."

Tiểu Trương vô cùng muốn hướng về phía bạn tốt của nam thần. Chỉ là Ngô đại đại khí chất quá lạnh lùng, từ sân bay đến bây giờ, trừ bỏ lúc vừa gặp chào tiếp đón, sau đó chưa từng cho cô ấy nửa ánh mắt. Tiểu Trương da mặt dày cũng ngượng ngùng dán lên, hiện tại được phân phó, liền tung ta tung tăng tiến lên hỗ trợ, được bạn tốt của nam thần cảm ơn một câu, Tiểu Trương thiếu chút nữa kích động nhảy dựng lên.

Ngô Triết nhìn dáng vẻ Tiểu Trương sinh động quá đáng, không nhịn được nhíu mày. Trước đây hắn vẫn luôn lo lắng để bà xã của nghệ sĩ nhà mình sang Mỹ sẽ trở thành quyết định sai lầm, đến lúc đó bận rộn không giúp được gì đã đành, ngược lại còn khiến bọn họ thêm loạn.

Chẳng qua sau khi gặp mặt Tần Thi Nghi, Ngô Triết phát hiện bà xã của nghệ sĩ nhà mình tốt hơn trong trí nhớ rất nhiều, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là vừa yên tâm chưa lâu, bên này lại phát hiện người Thịnh Tam thiếu phu nhân mang đến dường như không đáng tin cậy lắm, Ngô Triết muốn thở dài, quả nhiên hắn có mệnh lao lực, yên tâm quá sớm.

Tiểu Trương không biết trong lòng Ngô đại đại cô ấy tâm tâm niệm niệm đang reo vang tiếng chuông cảnh báo, kéo hành lý tung tăng đi theo phía sau.

Tần Thi Nghi nắm tay Thịnh Dục Kiệt kéo hành lý đuổi kịp mọi người. Anh bạn nhỏ bước đi trên đường, vẫn luôn dùng dư quang ánh mắt bay về phía tay kia của cô, dường như rất muốn giúp đỡ mẹ kéo hành lý. Tần Thi Nghi tuy rằng không nói rõ, lại giống như vô tình lắc lắc bả vai, oán giận nói: "Ai nha, cái túi này đeo lâu mỏi lưng ghê."

Thịnh Dục Kiệt nghe vậy mắt sáng lên, lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nói với Tần Thi Nghi: "Mẹ, để con giúp mẹ."

"Được." Tần Thi Nghi cười tủm tỉm cởi túi xuống, trịnh trọng giao vào tay Thịnh Dục Kiệt. Cô sờ đầu anh bạn nhỏ, vui vẻ rạo rực nói: "Bảo bối quả nhiên đã trưởng thành, có thể giúp mẹ chia sẻ."

Thành công giúp được mẹ, cậu nhóc cũng cười tươi, vẻ mặt đến là thoả mãn.

Ngô Triết chờ thang máy xuống, dẫn đầu kéo hành lý vào tận góc trong cùng, mới nhìn Thịnh Dục Kiệt cười nói: "Tiểu Kiệt đã lớn, trở thành chàng trai mạnh mẽ rồi! Rất có năng lực!"

Thịnh Dục Kiệt nỗ lực nâng túi của mẹ, theo mẹ bước vào thang máy, nghe Ngô Triết trêu chọc, cái miệng nhỏ mấp máy, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trên mặt lộ ra thần sắc đắc ý.

Ngô Triết trêu ghẹo Thịnh Dục Kiệt xong, lại hướng Tần Thi Nghi giới thiệu đơn giản căn hộ ở nơi này một chút, bao gồm: Kiến trúc phụ cận, siêu thị linh tinh,... rất nhanh thang máy dừng ở tầng hai sáu "Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, mấy người lục tục đi ra ngoài. Ngô Triết vừa ấn mật mã, vừa nói với Tần Thi Nghi: "Tầng này chỉ có một căn hộ, tôi ở tầng trên.

Ngày kia tôi sẽ về nước, hai ngày này nếu có chuyện gì, tôi ở nhà thì có thể lên tìm tôi."

Tần Thi Nghi tò mò hỏi: "Anh không cần tới phim trường sao?"

"Đương nhiên, không có việc gì tôi đều thủ ở phim trường. Cô biết đấy A Lăng rất phiền toái, người bình thường không trị được cậu ấy." Ngô Triết khẽ cười nói: "Cho nên tình huống bình thương tôi ở nhà, A Lăng cũng sẽ ở nhà."

Tần Thi Nghi rõ ràng từ lời của Ngô Triết nghe ra ý trêu chọc, tức khắc liền không định nói tiếp, cũng không còn lời nào để nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!