Chương 25: Đến nước Mỹ

Nhìn Tiểu Trương rời xa chỗ ngồi, Tần Thi Nghi mới chuyển kết nối điện thoại.

"Sao giờ mới nhận điện thoại, bên đó xảy ra chuyện gì à?" Giọng nói ở đầu kia điện thoại hơi khàn khàn, mang theo chút cảm giác câu nhân (câu dẫn, cám dỗ, quyến rũ, dụ hoặc, nhử người khác).

Chẳng qua Tần Thi Nghi không có lòng trầm mê (chìm đắm say sưa không tỉnh ngộ). Thứ nhất do tế bào tình cảm của cô vốn không phát triển, thứ hai ngoại trừ Thịnh Dục Kiệt thì đối mặt với ai trong Thịnh gia cô cũng bị căng thẳng theo bản năng, toàn thân chỉ có một suy nghĩ —— biểu hiện thật tốt, lừa dối cho qua.

Loại trải nghiệm bị dụ hoặc này, chỉ sợ thời điểm thể xác và tinh thần cô thả lỏng mới cảm nhận được.

"Không có việc gì, ban nãy em nói chuyện với Tiểu Trương, nhờ cô giúp bọn em lấy chút đồ ăn tới đây." Tần Thi Nghi tóm tắt sơ lược. Ngược lại chú ý tới giọng đối phương khàn khàn, liền thuận miệng hỏi thăm một tiếng: "Giọng anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Không có." Người ở đầu kia điện thoại khẽ cười nói: "Mới vừa kết thúc công việc, có lẽ nghe hơi khàn. Còn chưa đăng ký đúng không? Khi nào đăng ký?"

"Chắc nhanh thôi, bay chuyến mười hai giờ."

"Vậy xác thực không sai biệt lắm. Chuyến bay số hiệu bao nhiêu? Để anh tính xem mấy giờ đến bên này."

Tần Thi Nghi trực tiếp báo số hiệu chuyến bay rồi nói: "Nếu không bị muộn, chắc khoảng chín giờ có thể tới nơi."

"Chín giờ à." Giọng người ở đầu kia điện thoại kéo dài, dường như có chút khó xử: "Ngày mai bảy giờ đã bắt đầu quay, đáng ghét phim quay nửa đường không cho phép xin nghỉ..."

Lời Hoắc Lăng có ý gì, Tần Thi Nghi đương nhiên rõ ràng, thậm chí cầu mà không được, không đợi anh nói xong, liền thấu hiểu lòng người nói: "Không sao, công việc quan trọng. Tuỳ tiện kêu nhân viên công tác nào rảnh lại đây là được, anh không cần cố ý tới đón bọn em đâu."

Nói, không đợi Hoắc Lăng phản ứng, Tần Thi Nghi đã quay đầu nhìn về phía Thịnh Dục Kiệt, dịu dàng dỗ: "Bảo bối, ngày mai ba rất bận, không thể đến sân bay đón chúng ta, chúng ta đi cùng chú dì khác, được không?"

Lý giải của trẻ con đối với chuyện người lớn bận rộn khả năng có chút lệch lạc, rất nhiều đứa trẻ cảm thấy ba mẹ không ở cạnh mình chính là lén lút ra ngoài chơi, cho nên khóc nháo không thôi. Nhưng loại sự tình này chắc chắn sẽ không phát sinh trên người Thịnh Dục Kiệt, thực tế bánh bao nhỏ đã quen với chuyện người lớn bận rộn, không chỉ vì quanh năm suốt tháng cậu nhóc không gặp được mặt ba mẹ mấy lần, mà còn vì ông nội, bà nội, bác cả và bác hai đều là người bận rộn đến mức như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Xa cách với ba mẹ, cậu nhóc chỉ biết chờ một chỗ đợi ba mẹ định kỳ bớt thời gian ở cạnh mình. Hơn nữa, không phải là ít một lần ra sân bay đón sao, chờ cậu nhóc tới nước Mỹ rồi sẽ được ở chung một chỗ với ba mẹ, muốn gặp mặt thế nào cũng được, so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Cho nên, mặc kệ từ góc độ nào giải thích, Thịnh Dục Kiệt đối với truyền đạt của mẹ mình đều vô cùng bình tĩnh, mí mắt cũng không nâng, thẳng thắn gật đầu.

Tần Thi Nghi thấy thế, liền cười đem điện thoại đưa tới bên tai Thịnh Dục Kiệt: "Vậy tự con nói với ba, bảo ba yên tâm làm việc không cần lo lắng cho chúng ta."

Thành công giao nhiệm vụ trò chuyện đến tay Thịnh Dục Kiệt. Tần Thi Nghi thấy Tiểu Trương qua đây, vội thu dọn đồ mình để trên bàn cho Tiểu Trương có chỗ đặt khay.

"Tần... Chị Tần." Tiểu Trương gọi xưng hô mới của Tần Thi Nghi vẫn còn có chút nghĩ một đằng nói nột nẻo: "Nữ nhân viên phục vụ quầy nói khoảng tầm mười phút nữa sẽ đăng ký, em không dám lấy quá nhiều, sợ ăn không hết."

"Được, phiền toái em."

"Không cần khách khí." Tiểu Trương vội vàng nở nụ cười, thuận thế đưa mắt nhìn Tiểu thiếu gia đang nghe điện thoại, nghĩ thầm chắc chắn là trò chuyện với nam thần, mười phần may mắn vì điện thoại chưa có cúp, không biết chờ cô lấy cớ chăm sóc Tiểu thiếu gia ăn cơm đến bên cạnh ngồi, có thể nghe thấy giọng nam thần không?

Kết quả Tiểu Trương mới vừa cân nhắc, thì nghe được giọng cô chủ nói: "Tiểu Kiệt, tạm biệt ba đi con. Chúng ta phải ăn một chút rồi chuẩn bị đăng ký."

Thịnh Dục Kiệt là bánh bao nhỏ nghe lời, dù cho còn có chút lưu luyến không rời, nhưng vẫn ngoan ngoãn truyền đạt ý của mẹ cho ba, kết thúc cuộc trò chuyện.

Tiểu Trương quả thật rất đau lòng, càng thêm xác định Tam thiếu phu nhân keo kiệt, đến giọng của nam thần cũng không cho mình nghe một chút. Chẳng qua đổi vị trí tự hỏi, nếu mình là Tam thiếu phu nhân có ông xã là nam thần quốc dân, đề phòng như vậy là bình thường.

Thân là fans não tàn của Hoắc Lăng, Tiểu Trương không hề nghi ngờ ăn luôn logic này bổ não, hoàn toàn bỏ lơ biểu hiện ngày thường của cô chủ mình, tích cực hướng về mặt chân ái (tình yêu chân thật) xả.

Thịnh Dục Kiệt cúp điện thoại xong, liền tự động cất điện thoại vào túi Tần Thi Nghi.

Tần Thi Nghi bưng đồ ăn Tiểu Trương mang tới lên, bày ra tư thế chuẩn bị đút cho Thịnh Dục Kiệt ăn.

Thịnh Dục Kiệt lập tức chần chờ, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên tia rối rắm.

Tần Thi Nghi thấy thế liền giải thích: "Trong vali hành lý nhỏ không có quần áo để thay, nếu bảo bối tự ăn không cẩn thận làm bẩn sẽ không thể thay quần áo sạch, nên để mẹ đút cho con nhé, được không?"

Tuy Thịnh Dục Kiệt quen tự mình ăn, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, tứ chi chưa thể phối hợp, mỗi lần ăn cơm đều phải mang yếm đeo cổ mới không khiến quần áo bị bẩn, điểm này chính cậu nhóc cũng rõ ràng.

Anh bạn nhỏ ngượng ngùng, chỉ có thể gật đầu, mở miệng để mẹ đút đồ ăn.

Tần Thi Nghi một bên đút cơm, một bên nói với Tiểu Trương bên cạnh: "Em cũng tranh thủ thời gian ăn một chút đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!