Biệt thự Thịnh gia cách âm cực hiệu quả, Tần Thi Nghi ngủ ở phòng ngủ tầng hai. Mới sáng sớm, người giúp việc ở Thịnh gia đã dậy, ở tầng dưới bận rộn kẻ tới người đi, còn quét dọn vệ sinh từ trên xuống dưới, mà không hề làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tần Thi Nghi.
Một đêm mộng đẹp, thời điểm Tần Thi Nghi tỉnh dậy, đại khái đã hơn tám giờ, phòng ngủ kéo rèm kín mít, chỉ chừa một khoảng nhỏ để quan sát ánh mặt trời.
Xem ra hôm nay thời tiết rất tốt.
Tần Thi Nghi như vậy nghĩ, duỗi thẳng chân, duỗi thẳng tay kiểm tra xung quanh, bỗng phát hiện không thấy con trai ở trên giường, Tần Thi Nghi bật dậy, muốn xuống giường tìm xem con đâu.
Đúng lúc Thịnh Dục Kiệt đang bám vào đuôi giường, muốn nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, đại khái bị phản ứng của mẹ doạ sợ, quay đầu nhìn qua, nhưng không ngờ rằng tay túm chăn bị bắt trượt, cứ như vậy ngơ ngác ngã thẳng từ trên giường xuống.
Tần Thi Nghi đúng lúc nhìn thấy hình ảnh con trai cô ngã bịch xuống thảm, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên. Mở mắt ra đã thấy cảnh tượng như vậy, hình ảnh quá đẹp. Tần Thi Nghi sửng sốt một chút, chờ phản ứng lại, cô định đứng dậy bế cậu nhóc lên, thì nhìn thấy cậu nhóc túm chăn tự đứng dậy, trên khuôn mặt nhỏ mang theo chút đỏ ửng.
Tần Thi Nghi sợ con trai bị ngã đau, vội vàng xuống giường lôi kéo kiểm tra một hồi: "Ngã đau không con? Để mẹ xem xem có bị thương không nào."
Thịnh Dục Kiệt rũ đầu lắc đầu.
Tần Thi Nghi nhanh nhẹn vén quần áo cậu nhóc lên, kiểm tra tay và chân, xác định chính xác con trai thật sự không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ôm anh bạn nhỏ vào ngực, nói: "May mắn trong phòng trải thảm dày. Sau này phỏng ngủ của bảo bối và hành lang cũng phải trải thảm, sẽ không sợ bị ngã đau nữa."
Đề nghị này nhanh chóng bị Thịnh Dục Kiệt từ chối: "Không cần đâu ạ, nay chỉ là ngoài ý muốn."
Mấy ngày nay cứ rảnh Tần Thi Nghi lại đọc sách tìm hiểu cách ở chung với anh bạn nhỏ, cô biết bé trai tuổi này hay tranh cường háo thắng, lập tức vuốt lông, nói: "Đương nhiên mẹ biết bảo bối rất lợi hại. Chỉ là mẹ lo lắng cho con, lần này không có việc gì, nhỡ đâu lần sau không may ngã bị thương, mẹ sẽ rất đau lòng."
Thịnh Dục Kiệt mím môi, rốt cuộc không nói nữa.
Tần Thi Nghi coi như cậu nhóc cam chịu, đứng dậy kéo Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối, chúng ta đi rửa mặt, hôm nay còn muốn đến công viên giải trí chơi đó."
Nói đến đề tài này, trên mặt cậu nhóc cũng lộ ra chút biểu tình nhảy nhót, nhẹ nhàng "Vâng." một tiếng.
Tối hôm qua lúc kéo Thịnh Dục Kiệt sang ngủ chung với cô, Tần Thi Nghi đã thuận tiện cầm cả kem đánh răng, bàn chải đánh răng và khăn lông lau mặt của cậu nhóc qua luôn.
Tuy rằng thời điểm ở bệnh viện, Tần Thi Nghi có giúp đỡ Thịnh Dục Kiệt rửa mặt, nhưng chỉ một lần hai lần, cậu nhóc tự có năng lực làm được, Tần Thi Nghi cũng không muốn nuôi con trai thành kẻ ỷ lại. Bởi vậy cô chỉ giúp cậu nhóc bóp kem đánh răng, rót nước xúc miệng xong, liền đưa cho cậu nhóc tự xử lý: "Bảo bối tự vệ sinh cá nhân nhé, mẹ đi gấp chăn."
"Được ạ." Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn tiếp nhận đồ mẹ đưa, thuần thục nhét bàn chải đánh răng vào miệng.
Bởi vì bồn rửa tay quá cao, cơ thể nhỏ của Thịnh Dục Kiệt chưa thể với tới, Tần Thi Nghi liền tìm cái chậu đặt lên bồn cầu, kêu cậu nhóc ra chậu đánh răng.
Lúc đi ra ngoài, Tần Thi Nghi còn cố ý quay đầu nhìn thoáng qua, thấy động tác của cậu nhóc không chút cẩu thả, mới yên tâm trở về phòng ngủ.
Gấp chăn, kéo rèm, mở cửa sổ, sửa sang lại phòng xong, cô lấy quần áo hôm nay hai mẹ con định mặc từ trong tủ ra đặt ở trên giường. Thời điểm cô vào nhà vệ sinh lần nữa, Thịnh Dục Kiệt đã rửa mặt xong, đang cầm khăn lông của mình khiễng chân gian nan mở vòi nước.
Tần Thi Nghi vốn nên tiến lên hỗ trợ, nhưng nhìn dáng vẻ cậu nhóc nỗ lực tự lập, lại khiến cô gợi lên thú vui tà ác nào đó, người mẹ vô lương đứng dựa vào cạnh cửa, quan sát toàn bộ quá trình con trai cô giặt khăn mặt, đợi anh bạn nhỏ cầm khăn lông vừa vắt khô xong xoay người, cô mới giả bộ vừa bước vào, kinh ngạc nói: "Bảo bối tự giặt sạch khăn lông lau mặt à?
Quá tuyệt vời, con đi thay quần áo đi, mẹ đặt ở trên giường đó!"
Ban nãy Thịnh Dục Kiệt hết sức chăm chú chiến đấu với vòi nước, thật sự không biết mình bị vây xem. Tuy rằng giọng điệu của mẹ có chút trêu ghẹo, nhưng cậu nhóc không hề nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ra ngoài thay quần áo.
Phần lớn phụ nữ đều yêu cái đẹp, trước kia do không có điều kiện, nên cô không có tâm tư quản mấy chuyện đó. Nhưng ngày hôm qua Tần Thi Nghi mang một bộ mỹ phẩm dưỡng da từ Nhã Các Tiểu Uyển sang đây, tự nhiên cô không có khả năng bỏ qua, rửa mặt xong cô liền an vị trước bàn trang điểm, cẩn thận bôi mỹ phẩm dưỡng da. Bởi vì hôm nay muốn ra ngoài chơi, cô lại bôi thêm kem chống nắng.
Đối với Tần Thi Nghi mà nói đã là rất chú ý.
Định cứ như vậy ra khỏi phòng, nhưng Tần Thi Nghi rất nhanh nghĩ tới nguyên chủ. Nguyên chủ là bạch phú mỹ dù ở nhà cũng phải bảo trì trang dung tinh xảo, bộ dạng này của cô ra cửa có vẻ quá đối lập. Bản thân Tần Thi Nghi không trang điểm, nếu trang điểm không tốt cô sợ mình làm ảnh hưởng đến hình tượng của nguyên chủ. Suy nghĩ một chút, cuối cùng Tần Thi Nghi vẫn ngồi xuống bôi kem nền, đánh ít phấn phủ và má hồng, tô thêm son.
Nguyên chủ đã phun xăm lông mày và mi mắt vĩnh cửu, không cần cô tiếp tục động thủ, thoạt nhìn rất tinh xảo. Má bên trái có vết thương bình thường nhìn kỹ sẽ thấy rõ, giờ kem nền che đậy, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Khuôn mặt tinh tế bóng loáng, thể hiện khí sắc của chủ nhân rất tốt.
Tần Thi Nghi thưởng thức gương mặt trong gương một lát, thực vừa lòng với trình độ của bản thân. Bấy giờ cô mới đứng dậy, kéo Thịnh Dục Kiệt vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ mẹ, nói: "Chờ lâu thế có đói bụng không con?"
Cậu nhóc lắc đầu, báo thời gian chính xác: "Chỉ mới chờ mười năm phút, con không đói bụng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!