Tần Thi Nghi nhắc lại chuyện cũ, nhưng thay đổi phương thức tiếp cận vấn đề. Lúc này, Thịnh Dục Kiệt không chần chờ, ôm cổ Tần Thi Nghi, học bộ dạng vừa rồi của cô, kề sát vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Trên người dì kia quá thơm."
"Thì ra bảo bối không thích ngửi mùi nước hoa." Tần Thi Nghi cười tủm tỉm nhéo mũi cậu nhóc: "Cái mũi nhỏ còn rất thính."
Thịnh Dục Kiệt đại khái ngượng ngùng, đem đầu vùi ở cổ Tần Thi Nghi, giọng rầu rĩ truyền ra: "Không phải không thích, mùi đừng quá nồng là tốt rồi."
Trên mặt Tần Thi Nghi vẫn cứ cười khanh khách, trong lòng lại nghĩ, may mà nguyên chủ không thích mùi nước hoa nồng đậm.
Chú Lâm đi phía trước đã mở cốp xe, cất hết đồ vào trong, thuận tiện quay đầu nhìn thoáng qua, bởi vì cách nhau khoảng vài mét nên ông không nghe thấy Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia đang thì thầm gì. Lòng hơi cảm khái, chỉ khi ở trước mặt Tam thiếu phu nhân, Tiểu thiếu gia mới có chút dáng vẻ giống trẻ con.
Chú Lâm lái xe đưa hai mẹ con đến Nhã Các Tiểu Uyển ở trung tâm thành phố, Tần Thi Nghi bế cậu nhóc đang mơ màng sắp ngủ bước ra, chú Lâm tiến lên hai bước hỏi: "Tam thiếu phu nhân, có cần chú đưa hai người lên không?"
"Đoạn đường vài bước thôi, không cần đâu ạ." Tần Thi Nghi vẫy tay tạm biệt chú Lâm: "Chú Lâm, chú nhớ 5 giờ qua đây đón chúng cháu là được rồi ạ."
Chú Lâm không miễn cưỡng, đứng ở xa nhìn theo hai mẹ con vào thang máy.
Tần Thi Nghi ấn thang máy, cảm nhận được Thịnh Dục Kiệt trong ngực cứ vặn vẹo, liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nhóc, trấn an nói: "Không sao, bảo bối ngủ đi, lập tức sẽ về đến nhà."
Thịnh Dục Kiệt không nhắm mắt, cằm gác lên vai mẹ, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Tần Thi Nghi quay đầu, liền nhìn thấy bộ dạng thâm trầm của cậu nhóc, không nhịn được cười: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Mẹ sẽ không đem con đi bán đâu."
Thịnh Dục Kiệt nâng mí mắt lên nhìn cô một cái rồi mới chậm rì rì trần thuật: "Đi đến nơi xa lạ, không thể tránh được căng thẳng."
Biểu tình của cậu nhóc thoạt nhìn bình đạm, hàm ý trong lời nói lại khó nén lên án.
Tuy nguyên chủ mới làm việc thiếu đạo nghĩa, nhưng hiệp sĩ tiếp mâm Tần Thi Nghi nghe được lời này cũng khó khống chế áy náy dâng lên. Không sống chung với cha mẹ chồng không quan trọng, nhưng nguyên chủ sống ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng nghĩ tới việc đón con trai tới ở chung, thậm chí anh bạn nhỏ lớn gần này còn chưa bao giờ tới nhà mẹ mình, thật sự rất quá đáng!
Tần Thi Nghi vội vàng an ủi: "Sau này rảnh, mẹ sẽ thường dẫn con qua đây ở được không?"
Thịnh Dục Kiệt nhấp môi, không lên tiếng.
Tần Thi Nghi biết cậu nhóc buồn bực, không phản đối chính là cam chịu, bởi vậy không miễn cưỡng cậu nhóc trả lời.
Nơi này dùng khoá mật mã, Tần Thi Nghi trực tiếp cầm ngón tay cậu nhóc, một bên ấn mật mã mở cửa, một bên cười nói: "Bảo bối phải nhớ kỹ mật mã mở cửa, đừng để lần sau nhà mình cũng không vào được đó."
Cậu nhóc gật đầu nhẹ đến mức khó phát hiện, không chớp mắt nhìn chằm chằm bàn phím khoá mật mã, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghiêm túc.
Thật nhanh mở cửa vào nhà, bởi vì Tiểu Trương mỗi ngày đều tới quét tước, dọn dẹp, mở cửa sổ thông gió. Tuy rằng hơn nửa tháng không ai ở, nhưng nhà vẫn còn hơi người, sạch sẽ sáng sủa, làm người ta nhìn đến là sung sướng, thoải mái. Đi vào phòng ngủ chính, chăn mới vừa phơi nắng, mang theo mùi vị ánh mặt trời ập vào trước mặt. Tần Thi Nghi đặt Thịnh Dục Kiệt lên giường, lấy áo ngủ của cậu nhóc cô cất trong túi xách ra.
Tần Thi Nghi sớm có chuẩn bị, cậu nhóc đi dạo lâu như vậy khẳng định sẽ mệt, nếu không ngủ trưa, buổi chiều qua đây chắc chắn phải ngủ bù. Mà trong trí nhớ, cô không tìm thấy bất kỳ đồ dùng nào của Thịnh Dục Kiệt ở căn hộ này, vì muốn con trai ngủ thoải mái hơn một chút, Tần Thi Nghi chỉ có thể mang theo quần áo ngủ của cậu nhóc. Cũng may mùa hè quần áo ngủ mỏng, gấp lại giống như chiếc khăn nhỏ, cất vào túi xách không chiếm bao nhiêu diện tích.
Thịnh Dục Kiệt nhận áo ngủ lại có chút ngoài ý muốn, ngửa đầu, mắt to ngập nước ngơ ngác nhìn Tần Thi Nghi, nửa ngày không có động tác khác. Chắc đang suy nghĩ xem mẹ lấy quần áo ngủ của mình cất vào túi xách lúc nào?
Hiếm khi thấy vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu của cậu nhóc, Tần Thi Nghi thuận thế nhéo khuôn mặt đầy thịt một phen, mới cười nói: "Muốn mẹ thay cho con không?"
Thịnh Dục Kiệt lập tức phục hồi tinh thần, ôm quần áo nhảy xuống giường, lon ton chạy về phía nhà tắm trong phòng ngủ thay quần áo.
Tần Thi Nghi trải chăn ga gối đệm, kéo hết rèm cửa sổ vào, mở điều hoà phòng ngủ chỉnh nhiệt độ vừa phải không nóng không lạnh. Thịnh Dục Kiệt thay quần áo ngủ xong từ nhà tắm đi ra, còn chưa đi được hai bước, đã bị Tần Thi Nghi bế lên.
"Mẹ?" Cậu nhóc không hề chuẩn bị, hơi cong miệng, mắt to tràn ngập kinh ngạc, nhưng tay lại theo bản năng ôm lấy cổ cô.
Tần Thi Nghi giúp Thịnh Dục Kiệt cởi giày, một bên ôm cậu nhóc vào nhà vệ sinh, một bên nói: "Không có dép lê cho con đi, mẹ bế con đi rửa mặt mũi chân tay."
Thịnh Dục Kiệt đại khái mệt mỏi, thu thập sẵn sàng xong, Tần Thi Nghi vừa mới đặt cậu nhóc lên giường, tự mình vào nhà tắm thay quần áo ngủ, ra ngoài đã thấy cậu nhóc nằm trên giường, người đắp chăn mỏng, hô hấp lúc lên lúc xuống đều đặn có tiết tấu, thoạt nhìn ngủ rất ngon. Tần Thi Nghi tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường, nghĩ đến lời Chung Ngữ Lâm nói, cô lấy di động ở đầu giường, hướng về phía giường chụp ảnh.
Căn phòng tối tăm, khiến thị giác có chút mơ hồ, thoáng lộ ra sườn mặt và hình dáng trẻ con, cơ thể nho nhỏ tạo thành đối lập với giường lớn. Tần Thi Nghi chụp ảnh không có kỹ xảo, đều dựa vào cảm giác, nhưng bức ảnh này góc độ chụp rất đẹp, tuy rằng bóng người mơ hồ, lại làm người ta cảm giác được sự an tĩnh của căn phòng, tâm cũng yên tĩnh theo.
Vô cùng vừa lòng với kỹ thuật của mình, Tần Thi Nghi mở WeChat, bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, ở trong vòng bạn bè soạn một đoạn trạng thái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!