Chương 50: Lựa chọn

Thật ra, Ô Hành Tuyết không hề biết nếu tìm người nhờ tách giúp linh thức ra sẽ dẫn đến kết quả như vậy, chứ nếu biết rồi thì chàng chắc chắn sẽ…

Vừa khi ấy, khí kình của Tiêu Phục Huyên chạm đến và xâm nhập vào linh thức, làm chàng nheo mắt lại và bất giác quên mất "chắc chắn sẽ" như thế nào.

Cuối cùng, chàng đã hiểu vì sao không thể tuỳ tiện tìm người giúp đỡ…

Không ai có thể đảm bảo một khi linh thức bị chạm đến thì bản thân sẽ không ra tay gi3t chết đối phương, chưa bàn đến việc phải kiềm nén sát khí và mở rộng mệnh môn cho người kia tiến vào.

Khả năng cao là người được nhờ giúp đỡ sẽ chết thê thảm.

Còn bằng không chết, thì…

Thì rất chi là thâm thuý.

Tiêu Phục Huyên không chết.

Hàng mi khép hờ của Ô Hành Tuyết hấp háy nhè nhẹ.

Không bao lâu sau, chàng có thể cảm thấy linh thức mình nhẹ nhàng tách ra một sợi…

Cảm giác đó không hẳn là đau, nhưng nó rất kỳ lạ. Không biết chỉ mình chàng mới thế hay những người khác cũng vậy, mà trong khoảnh khắc đó, trong chàng trỗi dậy một số cảm xúc cực kỳ vô cớ, và cảm xúc đó không dễ chịu cho lắm…

Còn chưa kịp nhận ra cảm xúc đó là gì, sợi linh thức bị tách ra kia đã bất ngờ quay ngược về chỗ cũ, giống như những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, chỉ vừa dập dìu hai vòng đã bị người ổn định trở lại.

Ô Hành Tuyết: "?"

Chàng thốt hỏi, "Có chuyện gì thế?"

Tiêu Phục Huyên: "Đổi ý."

Những luồng khí kình kia nhẹ nhàng rút khỏi linh thức chàng, song vẫn bao bọc quanh trái tim. Bởi vậy mà âm thanh kề cận kia như phát ra từ trong cơ thể và trầm thấp khôn cùng.

Ô Hành Tuyết sững sờ một chốc rồi mới hỏi, "Đổi ý? Tại sao?"

"Không tại sao cả," Tiêu Phục Huyên nói. "Ta tách một ít lưu lại ở đây là đủ, ngươi không cần làm gì nữa."

Giọng y thật nặng nề mà dứt khoát, Ô Hành Tuyết nghe rồi vẫn không hiểu vì sao nên canh cánh mãi trong lòng, hồi sau mới chợt vỡ lẽ… là vì Tiêu Phục Huyên đã phát hiện ra mình cảm thấy không thoải mái khi linh thức bị tách ra hay sao?

Bị chàng nhìn một hồi, Tiêu Phục Huyên mới quăng ra một lời giải thích, "Hai luồng linh thức cùng tồn tại sẽ có mâu thuẫn."

"Có chuyện đó luôn à?"

"Có."

Có cái rắm.

Ô Hành Tuyết nói, "Bằng chứng đâu?"

Tiêu Phục Huyên: "…"

Gương mặt tuấn tú của Thiên Túc thoáng nghệt ra đôi chút, Ô Hành Tuyết nhìn mà khó nén cười. Những cảm xúc vô cớ trỗi dậy khi linh thức bị tách ra đã biến mất hoàn toàn không còn bóng dáng, chẳng khác nào vừa nãy chỉ là ảo giác đến mức bản thân chàng cũng không nhớ nổi.

Lúc này đây, ma đầu vô cùng nhạy bén. Chàng nhìn Thiên Túc thượng tiên mà rất muốn hỏi rằng "Không phải huynh "không nói sai sự thật" à, sao giờ lại phá lệ vậy?" Thế nhưng vì một xúc cảm tinh tế khôn tả nào đấy mà chàng không hỏi ra thành lời.

Kế đó, khí kình thuộc về Thiên Túc cũng rời khỏi trái tim và chầm chậm lui ra.

Kỳ lạ thay, khi khí kình tiến vào cơ thể, chàng cảm thấy căng cứng cả người và không khoan khoái cho lắm. Vậy mà giờ khi nó rút ra chẳng một lời cảnh báo, chàng lại thấy sao trống rỗng trong lòng.

Nhìn thấy luồng khí kình kia sắp rút hoàn toàn khỏi cơ thể, Tiêu Phục Huyên chợt trầm giọng, "Thật ra có thể dùng khí kình để truyền âm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!