Những người treo ngược trên xà nói, "Một vị tướng quân."
"Một vị tướng quân trẻ tuổi."
"Nghe nói đã chết bên dưới gốc thần mộc."
"Nhưng vì sao khối ngọc này biến đổi?"
"Có phải vì hai chiêu kiếm vừa rồi không?"
"Chắc thế…"
Những người treo ngược nhao nhao nhìn sang Tiêu Phục Huyên vừa xuất kiếm với nét mặt tràn trề thắc mắc và ngờ vực.
Chỉ duy mỗi Ô Hành Tuyết nghe đến câu "chết bên dưới gốc thần mộc" thì khẽ run ngón tay đang thả bên người. Lạ kỳ thay, ngay vào khoảnh khắc ấy, lòng chàng nhen nhóm thứ cảm xúc day dứt cứ như chàng đã từng tận mắt chứng kiến người nọ đã "chết bên dưới gốc thần mộc" như thế nào.
Chàng ngẩn ngơ giây lát rồi vươn tay hướng về khối ngọc chạm theo bản năng.
Những người treo ngược kia hoảng hốt kinh hồn, rối rít hô to.
"Không được chạm vào bức tượng kia!"
"Đó là tượng do chính thần mộc chạm trổ, không được khinh khi…"
"Trừ chính bản thân thần mộc, ai chạm vào cũng sẽ gặp —"
Chữ "chuyện" còn chưa thốt ra lời, cả đám bọn họ đồng lòng ngưng bặt, lòng đây nghi ngờ băn khoăn.
Vì họ trông thấy Ô Hành Tuyết chạm tay vào khối ngọc kia nhưng không gặp bất kỳ chuyện gì. Chỉ duy một cơn gió lớn lộng qua gian miếu, thoáng như có thứ gì đó bên trong bức tượng ngọc chợt thức tỉnh.
Tiêu Phục Huyên nắm lấy cánh tay Ô Hành Tuyết, nhìn thấy hàng mi run khe khẽ của người nọ, bèn hỏi, "Thế nào?"
Mãi một lúc thật lâu sau, Ô Hành Tuyết mới mấp máy khoé môi, nói, "Không."
Không có gì.
Chỉ là, ngay khoảnh khắc chạm vào tượng ngọc, chàng cảm nhận được một luồng linh thức len khẽ quanh đầu ngón tay và chảy xuôi vào cơ thể.
Nó giống như chút mảnh vụn tàn chàng từng đánh rơi bên trong tượng ngọc, đến giờ cuối cùng mới tìm về được.
Ngay khi linh thức hoà vào đầu ngón tay, chàng bỗng nhớ ra đôi việc.
Về thần mộc, về Bạch Tướng.
***
Thật lâu về trước, trước cả sự hiện diện của Linh đài, trên Lạc Hoa Đài có một gốc đại thụ cao ngất rợp trời, trên đội trời, dưới nối đất, cành lá sum suê tạo thành vòm vương miện rậm rạp tựa áng mây. Bao vòng luân hồi sinh tử chốn nhân gian đều xoay vần bên gốc đại thụ này —
Mỗi khi có một em bé cất tiếng khóc chào đời tại nhân gian, nó sẽ trổ một cành xanh mới và đơm một nụ hoa. Mỗi khi có thân xác ai từ giã cõi trần, một đoá hoa sẽ lìa khỏi thân cây.
Người bình thường không thể nhìn thấy nó, chỉ có người vừa ra đời hoặc người sắp rời đi mới có thể tuỳ duyên mà trông thấy nó một lần.
Đôi khi có người tìm được đường sống từ tuyệt cảnh, họ may mắn được toàn mạng trở về. Sau khi hồi phục đã kể lại việc mình gặp được một cây thần trên Lạc Hoa Đài. Rồi dần dà về sau, đủ loại tin đồn về thần mộc ra đời.
Lời đồn kể rằng, thần mộc có vẻ ngoài nửa rộ nửa tàn — nửa trên thân cây tán rủ um tùm, từ xa xa trông tới ngỡ như vầng ráng chiều tía đỏ vô biên. Song bên dưới tán cây và sâu trong cành lá, hoa lại không ngừng rơi rụng, dẫu sớm chiều xuân thu vẫn không hề ngơi nghỉ.
Cánh hoa rơi đủ để bao trùm cả dãy núi mười hai dặm, trôi lượn lờ theo dòng suối và nhuốm sắc đào đỏ thắm ở nơi nơi sông nước chảy ngang. Bởi thế, Lạc Hoa Đài từng có một cảnh sắc lộng lẫy nức danh mà người đời sau hiếm ai được trông thấy có tên "Nước trong tiến núi, dòng đỏ vào đồng".
Cảnh sắc ấy là sinh tử cõi phàm trần, đại diện cho muôn người trên thế gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!