Những người treo ngược trên đỉnh đầu nhốn nháo nói chuyện.
Giọng họ văng vẳng như vô số nguồn âm thanh va vọng vào nhau, xong lại cười khúc khích, tiếng cười thoắt gần thoắt xa đan xen trong tiếng dây thừng lay cót két rồi càng lúc càng trở bên bén nhọn, đến cuối cùng gần như toàn bộ cấm địa bị phủ trùm trong tiếng cười khằng khặc.
Tiếng cười lanh lảnh vang lên một lúc dài rồi đột ngột dừng bặt trước nét mặt khó coi của Thiên Túc thượng tiên.
Không một ai cất lời, cả căn miếu chìm vào sự tĩnh mịch…
Dù cảnh tượng thật sự quái dị, song ma đầu không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Ô Hành Tuyết thu lại nét cười trước khi Tiêu Phục Huyên đưa mắt sang, nghiêm nét mặt mà hỏi, "Các người là người phương nào?"
Sợi thừng lung lay, những người nọ lắc lư chầm chậm theo. Vì họ bị treo ở đây quá lâu rồi nên cả cơ thể lẫn mặt và cổ đều bị trĩu xuống dài ngoẵng, biến dạng hoàn toàn không còn nhận ra hình thù vốn dĩ.
"Chúng ta?"
"Chúng ta là người phương nào?"
"Ha ha ha ha ha."
Nghe thấy câu hỏi này, không rõ vì sao mà họ bật cười khanh khách, rồi sau một hồi lại lặng đi lần nữa và cất lời bằng thứ giọng điệu thầm thì mà rằng —-
"Chúng ta đã chết."
"Đừng nói bừa, chúng ta còn sống."
"Thế thì đã chết, nhưng vẫn còn sống."
"Ôi…"
Tiếng thở dài không biết từ người nào, kéo theo những tiếng thở dài liên hồi nối tiếp từ những người khác, khiến người nghe vào cực kỳ bức bối.
Ô Hành Tuyết nheo mày, cảm thấy những người này không giống với tà ma, vật tính âm, hay thậm chí là những bá tánh bị triệu hoán đến thung lũng Đại Bi mà chàng gặp lúc trước.
Vật tính âm và tà ma cấp thấp không thể nói chuyện, chúng chỉ láo nháo như những sinh vật chưa khai trí, không biết gì khác ngoài đói và ăn. Những tên phát triển hơn có thể sống không khác gì con người, chúng học đóng giả cách sinh hoạt như người sống, nếu năng lực kém khó lòng phân biệt được. Thậm chí những bá tánh gặp nạn bị triệu hoán cũng nói năng khá rành mạch khi chưa bị phát hiện.
Đây là lần đầu chàng đương đầu tình huống thế này, không biết nên nói thế nào.
"Bọn họ là gì?" Ô Hành Tuyết níu Tiêu Phục Huyên một chút và hỏi nhỏ.
"Không biết," Tiêu Phục Huyên nói.
Có muôn vàn những thứ lạ lùng trên thế gian, hình thù linh hồn vô cùng đa dạng, dù là thần tiên cũng chưa chắc từng thấy hết cả hay liếc mắt nhìn liền biết ngay đó là gì. Thiên Túc thượng tiên vốn đã kiệm lời, còn không thích nói sai sự thật, một khi không đoán ra vật đó là gì thì khi hỏi chắc chắn sẽ đáp "Không biết".
Thói quen này trên Tiên Đô vang danh đã lâu, nhưng lần nào cũng bị chính người này phá mất.
"Vậy huynh nói bừa một loại đi," Ô Hành Tuyết nói.
Tiêu Phục Huyên: "…"
Tiêu Phục Huyên: "Trói."
Ô Hành Tuyết: "Hửm? Đó là gì thế?"
Ma đầu này lập tức trưng vẻ mặt "Thượng tiên tuyệt vời quá" và kính cẩn lắng nghe.
Kính cẩn đến mức Thiên Túc thượng tiên bất chấp tất cả và mở miệng nói tiếp, "Nhờ có linh phách mà phàm nhân có thể bước vào luân hồi sinh tử, khi người ta chết, linh phách sẽ bước vào vòng luân hồi kế tiếp. Hoa nở rồi tàn, tuần hoàn lặp lại. Nhưng linh phách và thể xác không phải lúc nào cũng đồng hành. Có một số người dù thể xác đã chết, nhưng vì một lời hứa hay một ước hẹn nào đó, hoặc mang chấp niệm chưa nguôi mà linh phách vẫn vương vấn không rời đi, sống lang thang tháng ngày như người sống, đó gọi là chấp. Trường hợp ngược lại, thể xác chưa chết nhưng linh phách đã bị lột sống ra rồi dùng biện pháp nào đó để trói lại khiến họ không cách nào thoát được, nó tạo thành trói."
Tiêu Phục Huyên nói, "Trông dáng vẻ bọn họ có hơi giống trói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!