Nửa đêm bị "Ma" trèo lên giường thì phúc phận cũng tốt lắm đấy.
Ô Hành Tuyết tính giả bộ nhu nhược yếu đuối chút, vậy mà rà soát cả căn phòng một lượt lại không tìm được một tí hơi thở nào thuộc về Thiên Túc thượng tiên.
Tiêu Phục Huyên thật sự không ở trong phòng.
Cũng phải, nếu huynh ấy ở đây thì chắc chắn không để những thứ bẩn thỉu như thế này bò vào phòng.
Nghĩ vậy, Ô Hành Tuyết không còn tâm trạng giả vờ nhu nhược nữa. Người ta không có ở đây thì giả bộ cho ai nhìn.
Thứ nằm kề bên trên giường vừa định ra tay, tốc độ người nọ lại nhanh hơn nó bội phần. Chỉ trong chớp mắt, cả chiếc giường trống hoác, Ô Hành Tuyết đã biến mất tăm.
Đôi mắt trắng dã như đã chết kia chớp chớp mấy cái, vồ lên khắp giường, quét sang hai bên rồi lia xuống gầm giường… mà vẫn không tìm thấy bóng dáng Ô Hành Tuyết.
Tròng mắt nọ dáo dác chuyển động cực nhanh đến mức mí mắt gần như không giữ lại nổi. Hai bên viền nổi lên sắc đen xanh tựa hồ thịt da đang trên đà thối rữa. Nó mà đảo nhanh một chút nữa có khi tròng mắt sẽ rớt liền ra khỏi hốc mắt.
Nó đang tính ngóc đầu tìm phía trước thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, "Tao ở sau lưng mày."
Nó chợt cứng đờ, tròng mắt trắng dã im lìm không nhúc nhích. Ngay lập tức sau đó, ngón tay nó quắp lại như sắp phát nổ! Chợt thấy điểm trí mệnh sau gáy và da đầu bị ai đó siết lại.
Bàn tay nọ lạnh lẽo như sương giá, lạnh hơn cả người chết.
Sau một phen đất trời đảo điên, nó bị lôi mạnh thân thể rồi nện thẳng xuống mặt đất. Bàn tay bóp chặt gáy ban nãy đã chuyển sang nắm cổ họng nó.
Nó vùng vẫy kịch liệt với sức lực khủng khiếp đến độ sàn nhà bị đập rung chuyển rầm rầm, vỡ ra nhiều vết nứt dài ngoẵng.
Thế mà cánh tay trắng ngần mảnh khảnh chẳng mảy may suy suyển.
Nó có thể cảm nhận được sát ý ngùn ngụt nóng hổi từ cánh tay nọ.
"Mày thật kém may mắn, tao đây không còn nhớ gì nữa, bây giờ chỉ còn sát chiêu, tốt nhất mày nghe lời một chút, đừng phiền nhiễu," Ô Hành Tuyết nhẹ nhàng cất giọng.
Đây là lần đầu tiên nó gây rối bất thành, không chỉ thế còn bị áp chế ngược đến mức không thể động đậy, cơ thể co rút lại một chút dưới lời đe doạ.
Trong tích tắc, gió lạnh bốc lên cuồn cuộn, cửa sổ bằng gỗ bị gió tốc mở đánh rầm vào tường.
Giữa màn đêm, Ô Hành Tuyết lại tiếp tục lên tiếng, trong giọng chàng có vẻ niềm nở hững hờ mà khi nghe vào khiến người ta cười không nổi, "Hiện tại tâm trạng ta đang không vui, cái kẻ nằm lăn lốc ngoài cửa sổ kia khôn hồn thì bò vào trong này và thắp đèn lên."
"…"
Người ngoài cửa sổ ắt hẳn chưa bao giờ được nghe loại yêu cầu như vậy, chỉ im ỉm không đáp lời.
Hồi lâu sau, cuối cùng cũng có một cánh tay run rẩy mở cửa ra, cẩn thận chạm vào mặt bàn.
***
Đèn dầu đã tắt từ lâu lại tỏ lên, ánh nến soi sáng toàn bộ quang cảnh trong phòng…
Người thắp đèn là ông chủ quầy nhà trọ.
Ô Hành Tuyết khoác thường phục, quỳ một chân trên mặt đất, tay bóp cổ cái thứ bò lên giường nửa đêm…
Nói một cách chính xác, nó không phải đồ vật mà là một người.
Một người thoạt trông đã chết nhiều ngày.
Đầu, mặt, và cổ hắn sưng phồng lên một chút, không phải to tròn do cơ địa mập mạp mà giống như bị ngâm lâu ngày trong một loại chất lỏng nào đó nên da thịt trắng bệch và bị bơm nở ra.
Ô Hành Tuyết nghĩ đến dịch quan tài…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!