Làm ơn cho hỏi?
Nhị vị mới trả phòng là ý gì hả?
Đề nghị ông nói cho rõ, trả phòng là trả một phòng hay hai phòng?
Ô Hành Tuyết ngốn đầy một bụng câu hỏi nhưng không cách nào hỏi ra thành lời. Lỡ đâu hỏi ra thật chắc tối nay ông chủ quầy nghỉ ngủ luôn.
Thử nghĩ mà xem, trường hợp một người vừa tiễn hai vị khách xong thì lập tức đón về hai người giống y hệt, mà người sau còn dò hỏi tình huống của người trước với bộ dáng thắc mắc không biết xảy ra chuyện gì. Có phải sẽ càng rùng rợn hay không?
Vả chăng, lỡ ông ta lại coi hai người họ là hạng yêu ma quỷ quái gì rồi thỉnh mấy vị tiên môn tới bao vây tróc nã gì đó thì càng gây ra náo động lớn hơn.
Thiên Túc thượng tiên đã nói dù đây là ảo cảnh, nhưng cảnh trí bên trong là thật. Ô Hành Tuyết không biết nếu tạo ra náo động quá lớn sẽ để lại hệ quả thế nào, song nếu xét theo lẽ thường mà nói thì chắc không phải kết quả hay ho gì, tốt hơn hết vẫn nên hành xử âm thầm một chút.
Nghĩ vậy, chàng bèn nén bao sự tò mò trong lòng xuống, bày ra vẻ mặt thản nhiên, che giấu không lộ một tẹo sơ hở, nhìn không khác gì chàng thật sự vừa mới rời khỏi nơi này chưa bao lâu.
Chủ quầy nhìn họ chòng chọc với ánh mắt "chuyện quái gì với hai người vậy" rồi cất giọng khô khan, "Sao nào, hai vị lại đổi ý muốn ở thêm một đêm à?"
Ô Hành Tuyết tự nhủ trong lòng không cần đâu, đoạn suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để rời khỏi đây.
Ngờ đâu cớ còn chưa kịp tìm cớ xong xuôi thì Tiêu Phục Huyên đã đáp lời chủ quầy, "Làm phiền."
Ô Hành Tuyết: "?"
Huynh gượm đã.
Thiên Túc thượng tiên không gượm.
Kế đó chưởng quầy cất giọng cao hơn, "Ngươi… Nhị vị thật sự muốn ở lại thêm một đêm nữa à?"
Tiêu Phục Huyên: "Ừm."
Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn vị thượng tiên nào đó với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiêu Phục Huyên liếc chàng một thoáng rồi quay lại phía chủ quầy, gần như không hề mấp máy môi mà thấp giọng nói, "Lát lên rồi nói."
…
Được.
Ô Hành Tuyết hạ mình gật đầu một cách tôn quý.
Chỗ dở của việc mất đi ký ức là việc thường thường phải chịu vâng lời.
Đường đường là một đại ma đầu thì đâu ra chuyện phải vâng lời người khác? Thế mà suốt dọc đường, chàng cứ luôn phải nhún nhường ngoan ngoãn. Chỉ e là trong mắt người không tỏ tường đầu đuôi thì đích thị là một vị công tử khiêm nhường, nho nhã và hiền hậu.
Cách miêu tả này mà lọt vào tai những kẻ trong Chiếu Dạ thành thì áng chừng sẽ doạ chúng chết khiếp.
Quả nhiên, Tiêu Phục Huyên xử trí nhanh chóng và gọn gàng, nhưng thái độ tay chủ quầy lại vô cùng khiên cưỡng. Giống như thể ông ta cực kỳ không vui trước việc khách ở lại thêm một đêm nữa vậy.
Biểu hiện của ông ta đã thành công thu hút sự chú ý của vị ma đầu nào đó.
Ô Hành Tuyết nheo hờ mắt, quan sát ông ta. Thấy người đàn ông nọ gõ gõ bàn tính hai cái rồi lấy quyển sổ bìa xanh xám ghi chú tên trên quầy lên, li3m ngón tay đặng giở tờ giấy vàng mong mỏng ra và nâng bút.
Động tác ông lẫn giọng điệu khi nói chuyện đều chậm rề rề, mặc dù nét mặt rõ ràng đứng tuổi nhưng mái tóc còn đen tuyền, hơn nửa còn toát ra dáng vẻ già nua u ám, trông khác hẳn tay tiểu nhị bụ bẫm kia.
Chưởng quầy chấm bút vào mực rồi mới ngẩng đầu lên và hỏi, "Nhị vị vẫn thuê gian cũ à?"
Tiêu Phục Huyên: "Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!