Loáng một tích tắc, trong đầu Ô Hành Tuyết bỗng hiện lên cảnh tượng ngắn ngủi…
Cũng vào thời điểm không nên lên tiếng, cũng trong tư thế tương tự lúc này, với cánh tay Tiêu Phục Huyên đang che trước miệng. Chàng thậm chí có thể nhớ rõ cảm giác khi ngón cái của đối phương khẽ chạm lên chóp mũi, và hơi thở nhạt vuốt trên vành tai khi y cất giọng thầm thì.
Nửa thân trên cứng đờ trong nháy mắt, chàng thốt lên bên dưới tay người nọ, "Tiêu Phục Huyên, huynh có biết tiếp cận một ma đầu từ phía sau là hành động lỗ m ãng đến nhường nào không."
Nơi đây là mệnh môn, nếu bất cẩn rất dễ tung ra sát chiêu.
"Biết," Tiêu Phục Huyên yên lặng một lát rồi chầm rãi cất giọng trầm thấp, "nhưng Ô Hành Tuyết… mau thu khí kình vào."
Ô Hành Tuyết choàng tỉnh khỏi cảnh tượng ngắn ngủi nọ.
Sau đấy, chàng mới dần dà nhận ra ngón tay mình đã cong lên theo bản năng khi bị người vỗ vai. Giờ đây tựa lưng vào lòng Tiêu Phục Huyên và nghe được giọng nói y, chàng mới dần dà rút khí kình trở lại.
Đến khi hoàn hồn, chàng đã bị Tiêu Phục Huyên dắt tay nấp vào sau một vách tường chắn gió.
Khu chợ vẫn rộn rã nô nức, nhưng hết thảy đều xảy ra bên kia bức tường.
Ô Hành Tuyết nhìn những món đồ nóng hôi hổi bên trên kệ các cửa hàng trà bánh và hỏi, "Đây là ảo cảnh thật ư?"
Bàn tay đặt trên môi chàng chợt nhích nhẹ, sau đó rời đi.
"Sao cơ," Tiêu Phục Huyên nói. "Ngoài kia ồn quá, nghe không rõ."
"Ta hỏi nơi đây là ảo cảnh thật à? Trông giống hệt như thật ấy," Ô Hành Tuyết giương mắt nhìn bên ngoài tường một chút.
Tiêu Phục Huyên trả lời, "Coi như thế."
Ô Hành Tuyết lại hỏi, "Sao lại nói là coi như?"
Tiêu Phục Huyên: "Cảnh giới giả, cảnh trí thật."
Ô Hành Tuyết: "…"
Chàng chìm trong im lìm một hồi mới ngoái đầu lại, nói, "Thượng tiên này, nói thêm sáu chữ không tính là giải thích đâu."
Tiêu Phục Huyên: "…"
Y liếc Ô Hành Tuyết một cái, trông bộ như không muốn nói chuyện nhưng rồi vẫn mở miệng nói tiếp, "Phố núi Lạc Hoa từ lâu đã không còn, giờ bỗng dưng xuất hiện từ thinh không thì ắt nhiên là ảo cảnh. Tuy vậy, cảnh trí khu phố núi này không phải ảo ảnh mà thật sự là Lạc Hoa Đài vào một ngày nào đó."
Lạc Hoa Đài vào một ngày nào đó?
Ô Hành Tuyết lại nhìn khu chợ lần nữa.
Sao những sự kiện này lại xuất hiện trùng hợp nhau quá vậy. Từ khi bọn họ rời khỏi thung lũng Đại Bi thì trong Lạc Hoa Đài xuất hiện dị tượng.
Những dị tượng lúc trước chỉ là có ánh lửa bất chợt xuất hiện, mà giờ họ vừa bước chân vào khu núi thì dị tượng không chỉ đơn thuần là ánh lửa nữa mà chuyển sang khung cảnh Lạc Hoa Đài vào một ngày nào đó.
Nếu chỉ xảy ra một lần còn có thể nói là trùng hợp, còn nếu liên tục trùng hợp thì đó là có mục đích.
Nếu đây là khung cảnh Lạc Hoa Đài vào một ngày nào đó…
Thì nó đang muốn nói cho họ điều gì? Hoặc là có mục đích gì?
Ô Hành Tuyết suy tư, ngoảnh đầu lại hỏi, "Tiêu Phục Huyên, trí nhớ huynh tốt chứ?"
Tiêu Phục Huyên: "…"
Biểu cảm Thiên Túc thượng tiên thật khôn tả nên lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!