Câu hỏi của Tang Dục vừa bật ra, toàn bộ căn phòng và thậm chí toàn bộ Tang phủ yên ắng đến độ có thể nghe được tiếng châm rơi.
Bọn thuộc hạ gã đồng loạt quay đầu sang, hàng mấy chục đôi mắt đều chòng chọc không chớp trên người Ô Hành Tuyết. Những lúc như thế này, có mang danh phận "Thành chủ" cũng không áp chế được những con mắt tọc mạch lấm lét kia.
Chỉ duy nhất một Phương Trữ đứng cạnh bên người Ô Hành Tuyết không dám thể hiện ra bên ngoài là muốn nhìn lén.
"Thành chủ?" Tang Dục đổi một tư thế khác và gọi lần nữa. Gã đang ở ngay trên địa bàn của mình nên càng hống hách hơn những khi ở bên ngoài một chút. "Xem ra thành chủ…"
Chưa kịp dứt câu đã bị Ô Hành Tuyết ngắt lời, "Còn nói gì nữa?"
Tang Dục sững sờ chưa kịp phản ứng lại.
Ô Hành Tuyết lặp lại lần nữa, "Hai thú vui nhỏ của ngươi còn nói gì nữa?"
Lần này, chàng còn không màng lên giọng ở cuối câu. Âm điệu hững hờ bay bổng nhưng hạ thấp giọng.
Rốt cuộc Phương Trữ cũng không nén lòng nổi nữa mà ngoái sang nhìn thành chủ nhà mình, hắn chỉ vừa nhúc nhích đã cảm thấy hơi nôn nao.
Ngay cả Tang Dục cũng căng thẳng hẳn ra trong giây lát, nhưng rồi lại thả lỏng trở lại, không biết chỉ đang giả vờ hay đã hút khí huyết no nê trong kiếp kỳ nên tâm trạng hứng khởi và cho rằng mình chẳng sợ hãi chuyện gì nữa.
"Nói không ít chuyện," gã cười đáp. "Có vẻ thành chủ quan tâm đ ến việc này nhỉ… À không, rất kiêng kỵ chủ đề này thì đúng hơn. Vì sao vậy? Từ khi ta nghe hai nhóc đáng thương kia kể lại những việc này thì mãi không ngừng băn khoăn, vì sao vậy?"
"Ngài nói xem, cái thứ như kiếp kỳ này xuất hiện chẳng qua bởi số lượng oan hồn chết dưới tay chúng ta quá nhiều nên lâu lâu nó trở chứng, khiến chúng ta bị khó chịu vài hôm thôi," toàn thân thể Tang Dục toát ra sự biếng lười sau khi được tận hưởng khoái cảm tột độ. "Dùng người thường không hiệu quả gì cho lắm nhưng dễ bắt. Còn đệ tử tiên môn thì hơi khó bắt hơn, tuy vậy dùng chúng để khắc chế oan hồn thì hiển nhiên hiệu quả hơn nhiều.
Còn những kẻ trên Tiên Đô ấy à, trên lý thuyết thì chúng là hàng thượng phẩm cao cấp nhất còn gì, chẳng qua đâu cách nào bắt được chúng. Cho dù có may mắn mà bắt được đi nữa cũng chẳng cách nào dùng được, làm sao để dung hợp tiên khí với âm khí dày đặc bén rễ trong cơ thể chúng ta. Nghĩ lại thì…"
Tang Dục nói đến đây thì thoáng dừng như thể bỗng dưng quên mất muốn nói gì tiếp theo, song gã đã nhanh chóng ngạo nghễ cười nhạo. "Tóm lại thì thành chủ à, ta nào có nửa phần ác ý đâu, chẳng qua đang thắc mắc không biết thành chủ đã tìm được cách nào hay ho rồi thôi?"
Gã chống tay lên cằm, ánh mắt vốn mơ màng thình lình trở nên sắc bén hướng thẳng về phía này. "Đó là Thiên Túc thượng tiên chưởng hình đấy, là Thiên Túc thượng tiên mà ai trong Chiếu Dạ thành chúng ta cũng sợ hãi không thôi, nghe thấy tên thiếu điều chạy còn không kịp, rẽ vội sang hướng khác để không gặp phải. Không biết đến cùng thì thành chủ đã tìm được phương pháp hay ho nào để sử dụng một người như thế vậy hả?"
Gã săm soi một lượt từ trên xuống dưới lớp áo mỏng mà không thấy Ô Hành Tuyết như đang phải chịu một chút rét lạnh nào, bèn nói, "Xem ra kiếp kỳ lần này của thành chủ cũng không khốn khổ gì. Thế thì thành chủ à, nể tình cùng sống tại Chiếu Dạ thành, có thể tiết lộ cho ta một chút được không? Bắt mãi dăm ba tên đệ tử tiên môn chả ngon lành gì, ta cũng muốn thử một hai tên tiểu tiên xem sao."
Kiếp kỳ của tà ma mỗi lúc một nặng nề. Ban đầu bắt một hai dân thường là qua được, lần kế tiếp phải bắt bốn năm người, rồi càng về sau càng đòi hỏi nhiều hơn.
Cứ như vậy cũng tới lúc nào đó, chỉ dân thường thôi không thể thoả mãn được nữa. Dân thường vô dụng thì cần tìm đệ tử tiên môn, nhưng đến lúc đệ tử tiên môn cũng chào thua thì sao?
Tang Dục tu gần đến cuối Thi đạo nhưng vướng mãi không cách nào bước lên nấc mới, một lý do trong đó chính là vì kiếp kỳ. Mà kẻ duy nhất gã có thể tham khảo được trong Chiếu Dạ thành cũng chỉ có một mình thành chủ, nên việc gã sai người dò la cũng không có gì bất ngờ.
Ô Hành Tuyết lắng nghe gã giãi bày mà không hề ngắt lời lấy một lần. Khi nói càng nhiều thì càng lộ rõ rốt cuộc gã ta biết được tới mức nào.
Nghe xong xuôi mới nói, "Thật ra, ta cũng có một điểm thắc mắc."
Tang Dục, "Điểm gì?"
Ô Hành Tuyết nói, "Từ đâu khiến ngươi cảm thấy một khi ngươi hỏi thì ta sẽ cho ngươi hay?"
Tang Dục bật cười sang sảng. "Dĩ nhiên ta biết nào có chuyện dễ dàng như vậy, bằng không sao thành chủ có thể một bước vượt bậc lên đến chức thành chủ cơ chứ. Vả chăng, vừa nãy thành chủ kiêng dè và quan tâm đ ến bực này thì liệu có phải đây là một phương pháp không thể để lộ cho người khác không. Nhưng mà thành chủ ơi… ngài hiểu rõ hơn ai hết cái thói của những kẻ sống trong Chiếu Dạ thành cơ mà.
Chúng ta là những kẻ không bàn tình cảm, ngài cứ nhìn mấy con chó ta nuôi mà xem…"
Gã liếc nhìn bọn thuộc hạ bên ngoài cửa. "Có đứa nào không muốn tìm một cơ hội để cắn ngược ta đâu? Có nhiều kẻ như vậy cũng khó mà ngủ yên giấc lắm. Mà những kẻ muốn cắn ta đã chừng này, thì khó nói có bao nhiêu tên muốn cắn thành chủ nhỉ."
"Không biết nếu những kẻ khác cũng biết thành chủ giấu bí pháp riêng thì sao?"
Dường như Ô Hành Tuyết cũng không lấy gì làm bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu và nói, "Có vẻ hai thú vui nhỏ của ngươi rất lanh mồm lẹ miệng. Đã thế ngươi nói xem, nói chuyện này cho bao nhiêu người thì gây ảnh hưởng đến ta?"
Tang Dục thoáng run gò má như thể vừa bất chợt nghiến chặt hàm răng, song vẫn nói tiếp, "Nghĩ lại thì…"
Thật ra, không phải gã không dè chừng gì, bởi câu nói kia là đúng chứ không sai, ở Chiếu Dạ thành không bàn tình cảm, người sống trong Chiếu Dạ thành cũng hiếm khi khiêu khích lẫn nhau. Nói cho cùng, một khi những tà ma kề bên đều hoá thành đám sói đói, lũ hổ rình mồi thì làm sao có cách nào ngủ yên giấc được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!